Đời cơ bản là buồn.
Đã từng nghe ở đâu đấy câu nhắc này. Nhìn lại...
Với những câu chuyện muốn quên đi mà chẳng được. Nó cứ nhói lên trong tâm trí mỗi khi sở hữu một điều gì ấy gợi đề cập. Cuốn phim cũ kĩ chạy ngược, những giọt mồ hôi, những giọt nước mắt lăn dài, những tiếng nấc lặng thầm trong đêm cô vắng nào đấy. Những sự hụt hẫng, tuyệt vọng lúc đặt niềm tin vào một vật dụng gì đó đã sụp đổ. Các cô quạnh hiu khi thấy mình lạc bước trong cuộc đời mà không có một ai thấu hiểu, sẻ chia. Các chán chường, thoái chí lúc thấy những phấn đấu tìm mọi cách đổi lại chỉ là thất bại. Những hoang sở hữu khi những giá trị đạo đức hằng tôn thờ đổ vỡ ngay trước mắt...
Những cuốn phim ám ảnh.
Những cuốn phim được chất vào kho, đã bám bụi, nhưng khi nói đến nó lại được chạy 1 phương pháp suôn sẻ và chưa với dấu hiệu gì là hỏng hóc.
Tôi và bạn, ít nhiều cũng từng với những cuốn phim như thế. Những cuốn phim thật buồn. Các kỉ niệm thật buồn. Các khoảng khắc bản thân mềm yếu đến vô bổ, chỉ mong với 1 cánh tay dang rộng, ôm ấp lấy tấm thân đang run rẩy vì vô vọng. Thế rồi, tôi và bạn cũng phải một mình mạnh mẽ vượt qua. Nhưng rồi, những kí ức buồn lưu lại, ở đấy, đôi khi lại làm ta đau nhói.
Có phổ biến cột mốc để đánh dấu sự trưởng thành. Đối với nhiều người, là thành tựu trong sự nghiệp, mang danh vọng hay địa vị. Mang thể là sự trưởng thành trong nghĩ suy, phương pháp sống...Nhiều lắm, nhưng còn một điều cũng quan yếu ko kém, đó là học được phương pháp chấp thuận và trâm dịu tâm khảm của mình đối mang những nỗi đau, cũng là một sự trưởng thành.
Một ngày nào đấy ta nhận ra rằng các chuyện kí vãng như những quả tạ đang đè nặng tâm trí mình 1 thời gian quá dài rồi. Năm năm tháng tháng trôi qua, ta thấy nó đang kìm kẹp ta trong các cảm xúc tiêu cực, nó làm nụ cười ta ít đi quá rộng rãi. Có lẽ ấy là khi vứt bỏ nó được rồi. Bạn à!
Nỗi đau buồn giả dụ đi quá một giới hạn, sẽ trở nên xiềng xích trói buộc ta giữa cuộc đời. Một khuôn mặt u ám, 1 ánh mắt sầu thảm, 1 cơ thể suy nhược, bệnh từ tâm mà ra. Tâm ko an, thân dễ sinh bệnh. Anh bạn cũ của tôi từng đề cập, ko ai muốn tiếp xúc với người thụ động, ai cũng thích nói chuyện, khiến cho bạn có các người vui vẻ. Tâm lí của con người vốn muốn nhìn nhận và đánh giá sự vật, con người 1 bí quyết đơn thuần như bề ngoài của nó. Bắt buộc kéo theo khối chuyện hiểu lầm nhau. Bạn đã đánh mất ai vì cách nhìn nhận giản đơn ấy chưa? Hoặc là vì các ám ảnh trong dĩ vãng của chính mình?
Khổ đau hay thù oán cũng vậy. Rồi 1 ngày ta nhận ra rằng dù khiến người đấy khổ cực được, thì lòng ta cũng chẳng thảnh thơi. gì, còn phương hại tới bản thân. Sự hể hả trong 1 chốc lát nào đấy, chứng kiến kẻ làm ta đau lòng nên khổ sở, cũng chính là khi ta đánh mất đi sự tự do của chính bản thân mình. Vậy thì hãy vứt bỏ nó đi, đồ vật làm cho bạn bận tâm ấy. Hãy để tâm hồn mình được thả theo cơn gió mà tung bay tới nơi ta muốn. Nơi ta cảm nhận được niềm vui và yêu thương, nơi ta là chính ta. An nhiên và thanh thoả.
Đứng lên nào bạn ơi. Quăng quả tạ đang đè nặng đôi vai của bạn. Nhìn vào gương, tô một tí son hồng, mỉm cười và nhìn về phía bầu trời xanh đẹp đến nao lòng kia. Đánh tháo nỗi lòng khỏi các xiềng xích, dắt chiếc xe dạo 1 vòng phố phường, ngắm nhìn ánh nắng, ngắm những tà áo dài trắng chạy trên nẻo đường đến trường, ngắm nhìn mẫu đời nơi mà luôn phải sự sinh sôi sáng tạo, đứng lên mạnh mẽ.
Tự mình học cách quên những nỗi buồn!
http://ift.tt/2n6w5ZJ
Tham khảo bài gốc ở :
Học phương pháp đối mặt với những nỗi đau, cũng là 1 bí quyết trưởng thành… – Lạc bước giữa Sài Gòn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét