Anh ah. Hãy cho em gọi anh như vậy 1 lần nữa thôi và em sẽ viết cho anh một lần này nữa thôi.
(Những ánh trăng anh thích)
Em từng nghĩ rằng sẽ chẳng sở hữu một ai có thể làm cho mình đau đớn trong tình cảm và em sẽ không bao giờ cần đau, từng nghĩ mình sở hữu thể tự tin đứng bên bên cạnh các cám dỗ đời thường. Tự hứa với lòng sẽ chẳng dành tình cảm cho 1 người đàn ông nào nữa.
Nhưng ông trời bắt em và anh bắt buộc gặp nhau giữa dòng đời nghiệt ngã, để chúng ta thêm 1 lần nữa đau đớn dù tình yêu không mang tội, con tim không sở hữu lỗi, và đúng mang câu tình chỉ đẹp khi còn dang dở, chúng ta với duyên nhưng ko nợ...
Em sẽ lưu giữ các kí ức về anh.
Khi mới quen anh chẳng bao giờ em nghĩ rằng lại với thể dành cho anh đa dạng tình cảm như vậy. Cuộc đời này quá trái ngang đã cho mình gặp nhau quá muộn. Dù sau này mình chẳng thể nắm tay nhau đi chung một con đường thì em sẽ luôn lưu giữ trong tim mình các hình ảnh về anh, vì em biết dù mang cố gắng tới đâu em cũng chẳng thể quên anh được, người đàn ông có lại cho em phổ biến cảm giác trong tình cảm.
Tình ái đến mang mình từ bao giờ và như thế nào có lẽ, cả anh và em đều không tự trả lời được,chỉ biết rằng... từng ngày từng ngày.... tình cảm ấy cứ len lách dần vào trong anh và em.... Lúc quen anh em sẽ nghĩ tới kết quả rốt cục nhưng em lại không thể dùng lý trí, em đã để mình yêu anh, bằng trái tim thật tâm... Tình cảm ấy sẽ đẹp lắm, sẽ hoàn hảo lắm nếu như mình không bắt buộc là người trang bị ba.
Nhưng sự thật luôn nghiệt ngã lắm, em lại là người thứ ba.Em đã dằn vặt mình biết bao lần về chiếc ý nghĩ mình là người thứ ba, là người đang tàn phá hạnh phúc gia đình anh, và mang biết bao lần em đã quyết định dừng lại. Nước mắt rơi, là đau khổ nhưng rồi... em vẫn chẳng thể rời xa anh...một lần, 2 lần..... và lần này thi sao?
Tình yêu tội lỗi của chúng mình biến anh từ con người được coi là vui vẻ trở thành đổi thay, anh quan tâm. Lo lằng, anh chọc em giận, chọc em cười... và anh làm đổi thay em...... Em biết anh trở thành khác nhiều từ lúc quen em.
Lúc đầu em chỉ nghĩ rằng mình san sớt, quan hoài nhau, như thế là đủ rồi và trường hợp khiến cho được như thế có nhẽ mình sẽ vui vẻ bên nhau mãi, nhưng mình lại đi quá xa, gây ra quá nhiều tội lỗi. Khi anh gửi cho em bài "Người tình" em thấy xót xa lắm. Thấy mình buồn lắm và em nói có anh em là chính em, em không thích hai từ đó. Nhưng em lại âm thầm thực hành hai từ đấy dù rằng em không chấp nhận vì mối quan hệ của mình biết gọi là gì đây?
Em đã hứa hẹn mang anh dù sở hữu chuyện gì em cũng sẽ ko buông tay anh và Em sẽ không buông em sẽ vẫn hứa như thế chỉ là anh ko nên của em thì em buộc phải trả anh về. Em dựa vai anh như vậy là đủ rồi, em ko tạo gánh nặng cho anh nữa, vì vai anh còn cần gánh việc gia đình không sở hữu chỗ giành cho em. Trong suốt thời gian qua đôi vai anh đã quá mỏi rồi. Anh luôn kể rằng chưa ai đối xử có anh như em, chưa ai làm cho anh khóc phổ biến giống em và anh ah nếu không với em anh sẽ chẳng buộc phải như thế này phải ko, em biết và chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm qnh giành cho em ngay cả giờ này lúc mà em biết chỉ ngày mai thôi mình sẽ thôi nhau.
Anh biết không? Mỗi lúc nghĩ về anh là lúc lòng em vương như tơ rối, là một nỗi buồn nào đấy len lách vào tim em rồi biến thành nước mắt mà lăn dài ra. Nỗi buồn là nỗi nhớ, là nỗi đau, là các câu hỏi và lựa chọn em chẳng thể nào đưa ra quyết định, em chỉ biết nhắm mắt xuôi tay lại, buông xuôi mọi đồ vật, vùi mình vào dòng gì đấy vô thức. Em vừa muốn buông tay anh vừa sợ mất anh, vừa muốn anh đừng quay lại nhìn em, lại vừa sợ anh quay lưng bởi thế mà em muốn anh yên ổn lẽ rời bỏ em, đừng nói gì mang em để em thấy anh chưa đề cập lời chia tay em. Bao đêm rồi nước mắt em rơi khi nghĩ về anh.
Cảm ơn anh, cảm ơn anh đã dạy cho em đa dạng điều, giúp em trưởng thành và em đã nói nhiều hơn, em đổi thay rồi đúng không anh, nhưng tình cảm giành cho anh không đổi thay đâu.
Bên cạnh là kẻ gây rối rắm em còn là 1 kẻ tội đồ lúc đã từ bỏ đi đứa con của mình và làm cho cho 1 người đàn bà vì gia đình cần tổn thương, em đã làm cho những đứa trẻ cần chứng kiến đa dạng điều ko hay. Em không được quyền đề cập lời xin lỗi mà chỉ mong rằng bình lặng đến có hầu hết người, còn hầu hết hãy để em gánh chịu.
Anh đã nhắc với em " Anh chỉ biết khiến theo trái tim anh thôi" nhưng trái tim anh vì em mà đau buồn và mỏi mệt phổ biến quá rồi. Giờ đến khi nó được bình lặng trở lại.
Anh ah. Hãy nhớ em mỗi ngày 1 ít hơn nhé
Anh à! Giờ em trả lại anh trở về nơi vốn dĩ anh nên thuộc về nó. Về đi anh- về với gia đình đi anh.... Những con và chị nên anh. Hãy yêu họ bằng cả con tim anh nhé, đừng san sẻ cho bất kỳ ai nưa và làm hơn cả thế, anh nhé.... Hãy là anh của ngày chưa quen em, vui vẻ, thoả thích và toàn tâm toàn ý mang gia đình.... Hãy trở lại anh của ngày xưa anh nhé.
Em sẽ bước ra khỏi cuộc đời anh, em sẽ chon chặt tình cảm của mình, vì bây chừ anh biết ko hình ảnh của anh vẫn còn ở đây và vẫn còn trong tim em.
Là Duyên, cũng bở chữ duyên nhưng mình ko nợ, chỉ giành tình cảm cho nhau ở 1 mối quan hệ không rõ ràng, đoạn đường mình đi cùng nhau mang quá phổ biến cảm xúc nên ko anh. Em sẽ luôn nỗ lực vì người ta đề cập" yêu là thấy người mình yêu được hp" em cũng sẽ hp và anh cũng vậy nhé.
Vẫn biết trước sẽ có ngày đối diện mang tình cảnh này nhưng sao sao em lại khó hài lòng đến vậy, em thừa nhận rằng tình cảm em giành cho anh quá rộng rãi nhưng sự thực vẫn là sự thực phải không anh, em chẳng là gì trong ngổn ngang cuộc sống của anh.
Ngày anh đến bên em cũng siêu nhẹ nhàng, anh quan tâm em rất nhiều, em khởi đầu cảm nhận và khởi đầu dõi theo xem anh sẽ làm cho gì, từng ngày, từng ngày.
Em nhớ! Nhớ các bữa cơm trưa mình cùng chia nhau đồ ăn, nói chuyện, cười vui vẻ. Nhớ phương pháp anh nhẹ nhàng quan tâm em mà em ko hề biết.
Em đã giành tình cảm cho anh từ lúc nào mà em không biết, anh có biết ko lần anh lên Đà Lạt em thật sự vô cùng bất ngờ và cụng cực kỳ vui, em đã quyết định về cộng anh lúc nghĩ rằng anh cần chạy cả đoạn đường vì em. Cảm ơn anh siêu rộng rãi
Rồi chuyến đi tham quan.....và vô cùng đa dạng nữa, em muốn viết hết ra nhưng chắc rằng a còn nhớ rõ hơn em.
Mình cứ nghĩ rằng sẽ cộng đi mang nhau mãi nhưng đâu sở hữu được bắt buộc ko anh? Mọi chỉ ngừng lại ở kỷ niệm thôi bắt buộc không, sao giờ đây em lại sợ, sợ cảm giác anh quay lưng có em, sợ không được đón nhận sự quan tâm từ anh nữa dù biết rằng mình chẳng có quyền gì đòi hỏi điều đó nhưng sao lòng em thấy đau khi nghĩ anh không còn bên em nữa.
E trách bản thâm mình, vì sao lại giành tình cảmcho anh rộng rãi tới vậy, để hiện thời nên như thế này.
Đã bao nhiêu lần xảy ra chuyện dù là lúc em đớn đau nhất em cũng ko muốn gạt anh ra khỏi tâm khảm mình, lẽ nào tình ái ngang trái là vậy sao anh, đây có nên là loại giá em cần trả sau bao nhiêu chuyện em gây ra không anh? Người vật dụng 3, người mà tất cả đều lên án, em biết dù trong cảnh ngộ này nhưng em vẫn sẽ là người bị nguyền rủa.
Anh ah, sao em nghĩ đến việc mình sẽ yên im mang nhau mãi mãi, không hỏi han nhau, không quan hoài hay lo âu cho nhau nữa em lại thấy hụt hẫng như thế này, trái tim em còn đau hơn được nữa ko, nỗi đau mất con và giờ là anh cũng quay lưng, tình cảm mình mang lâu nay nay là sai lầm nhưng em vẫn chấp nhận vậy mà bây giờ em bắt buộc chấp thuận sự thất rằng chiếc gì không phải của mình sẽ ko bao giờ thuộc về mình, với chăng cũng chỉ là nổi nhớ, là sự dằn vặt, là thấy nhói đau mỗi khi nghĩ về nó.
Cuộc sống của em và anh đều vô cùng hạnh phúc, đều vui vẻ vậy mà ông trời lại éo le đưa em và anh vào hoàn cảnh như thế này, để bây chừ sao lại khó khăn như thế.
Anh biết không? Câu nói em nhận được đấy là " Người cởi áo em ra sẽ ko bao giờ mặc lại cho em" Đâu cần người tới trước mới là người đau, người tới sau cũng đau lắm chứ ạ. Đâu cần người trong cuộc mới biết thế nào là khổ, người vật dụng ba cũng sở hữu nỗi khổ chẳng thể nói ra! Em ko bao giờ muốn điều tồi tệ nhất xảy ra, em cũng ko muốn lấy đi những gì người khác đang có, em thật sự chỉ muốn ở một bên thôi, em ko đòi hỏi bất cứ điều gì cả.
Giờ này đây em biết mình chẳng còn thời gian cho nhau được bao lâu nữa. Nhưng sau này sẽ không ai phải rơi nước mắt nữa. Trả anh về có chị, anh sẽ giành thời gian cho gia đình rộng rãi hơn, anh sẽ yêu thương chị đa dạng hơn để chị ko sợ cần san sớt cho ai, chị cũng ko bắt buộc các đêm dài mất ngủ vì anh nữa, từ tận đáy lòng em luôn cảm ơn chị, cảm ơn ái tình thương chị giành cho anh để anh mang thể quay về cuộc sống gia đình mà mình đang mang, ví như là em, em ko biết mình có khiến cho được như vậy ko, hãy trân trọng chị anh nhé, gìn giữ hạnh phúc anh đang với. Anh kể sở hữu em chị là ngưới vô cùng rẻ và yêu thương anh rất rộng rãi, đó là điều mà hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh mang. Giả dụ mang một chút thời kì để nghĩ hãy nghĩ lại thì hãy nghĩ về các điều vui nhất mà mình sở hữu anh nhé. Để phấn đấu hơn trong cuộc sống của mình.
Lúc nào nên em giúp điều gì anh cứ nhắc, em vẫn khiến cho những gì sở hữu thể vì em vẫn sẽ không buông tay anh đâu. Mỗi ngày đi khiến em vẫn sẽ thông thường như thế, em cũng mong anh sẽ khiến phải chăng hơn em
Nỗi nhớ về anh em sẽ lặng thầm chịu đựng, vì sao khi trời bắt đầu các cơn mưa nỗi nhớ anh lại càng nhiều hơn, nhớ các kỉ niệm, nhớ những giờ phút anh bên em vội vàng, vội vàng đến rồi lại vội vàng đi, người đi ngoài anh là người được anh gọi là "Vợ" chị ấy mới xứng đáng đón nhận tình cảm của anh, mới xứng đáng được anh che chở và bảo bọc. Em yêu anh nhưng em lại sợ, sợ các thương tổn em gây ra cho anh, muốn níu giữ nhưng biết mình chẳng là gì, hiện thời em chỉ là hạt cát nhỏ trên con đường anh đi. Em không muốn buông tay có lẽ do em quá ích kỷ vì sợ mình bị thương tổn. Có nhẽ lúc ko còn anh cộng bước em phải tập sống lạnh lung một tí, em lại bước tiếp con đường của em, lại 1 mình, lại sống có những kỉ niệm mỗi khi nhớ về anh.
Còn một điều rốt cuộc em muốn nhờ anh, đấy là hãy chăm sóc cho đứa con khổ thân của tụi mình anh nhé, em cũng se nguyện cầu cho con sẽ đầu thai và gặp 1người mẹ thật thấp. Giả dụ sở hữu kiếp sau em sẽ trả lại anh chữ Nợ và khiến một người mẹ tốt bù đắp lại các sai trái với con.
Hãy luôn bình yên ổn bên chị và những con anh nhé!
Nhật Minh
Tham khảo bài nguyên mẫu tại đây :
Người vật dụng ba cũng mang những nỗi khổ riêng… – Lạc bước giữa Sài Gòn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét