Tình cảm của anh giành cho em là trang bị mà ai cũng nên ngưỡng mộ. Anh tới bên vào những ngày em đang gục ngã. Anh kiên trì nhặt từng mảnh vụn đắp vào trái tim vụn đổ vỡ kia!
Anh làm cho cho em những điều vụn vặt, dắt em đi trồng cây hoa mà em thích. Anh trâm đầu các khi em nhõng nhẽo hay đơn giản là tìm mọi cách nắm chặt đôi bàn tay lạnh đẫm mồ hôi của em. Các lúc đó thật sự vô cùng ấm áp, trái tim em cứ nhảy đầm cẫng lên đòi biểu tình. Thình thịch, thình thịch... Nó kêu rõ to như thế đấy, chắc anh không nghe được đâu. Nhưng rốt cuộc em lại tỏ ra lạnh nhạt và bất buộc phải. Anh biết tại sao ko?
Vì em là một cô gái lý trí. Hình tượng ấy theo em từ hồi em còn bé tí hin cơ. Em chẳng thể chạy ập đến và ấp ủ người mình yêu. Em không dám hi sinh chút lặt vặt cho người ấy. Vì em muốn sống một cuộc sống của riêng mình, yêu chính mình hơn ai hết.
Mang thỉnh thoảng anh đi khiến gặp vấn đề, anh hay gọi tâm sự cùng em. Các lúc đấy lòng em rối bời. Loại cảm giác muốn san sớt bớt gánh nặng trên vai anh mà ko làm được gì, thật khó chịu. Và em mua bí quyết im yên. Cuộc trò chuyện chấm dứt 1 phương pháp chóng vánh. Anh thầm trách em vô tâm, hờ hững. Em cũng trách mình ko nhắc được câu gì hay ho.
Em đã từng đau. Anh cũng biết ấy, càng thương nhau rộng rãi, thì càng đau nhiều. Khi trao yêu thương cho ai đó em luôn để dành lại một tí, để lúc người đấy quay lưng đi, em sẽ không phải ngỡ ngàng, tim em sẽ ko bị xé toạt ra thêm lần nữa. Trên đời này, ko gì là an toàn trăm phần trăm, đề cập cả anh.
Em sợ mất anh. Người ta đề cập, con trai cực kỳ hiếu thắng, cô gái càng kiêu kì thì càng muốn chiếm lấy, tới lúc đoạt được rồi thì sẽ chán và ruồng bỏ thôi. Em sợ anh biết được tình cảm của mình, anh sẽ chán em. Em sợ bắt buộc bước im lẽ một mình trên những con đường chúng ta đã cộng nắm tay nhau đi qua. Em sợ mỗi tối ko còn tin nhắn chúc ngủ ngon từ anh.
Có lẽ em hết yêu anh mất rồi. Không còn yêu nữa mà là thương anh ạ! Thương là 1 con đường dài đầy chông gai. Hay là anh nắm tay dắt em đi nhé, đừng buông.
http://ift.tt/2nwKOO3
Tham khảo bài nguyên mẫu tại đây :
Không còn yêu nữa, nhưng vẫn cực kỳ thương… – Lạc bước giữa Sài Gòn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét