Người ta vẫn hay bảo em rằng yêu thì nhất quyết bắt buộc hạnh phúc, sở hữu lúc em vô thức hỏi anh: Hạnh phúc là gì anh nhỉ? Em lần chần chẳng biết hạnh phúc mang định nghĩa ko mà bao người phải từng bước tìm kiếm? hạnh phúc mang buộc phải mãi mãi ko khi mà ai cũng ấp ủ dựng xây? hạnh phúc sở hữu khiến người ta bạt mạng không mà bao người ước m0ng được cả đời hạnh phúc? hạnh phúc mang quyền năng lớn lớn thế nào mà bao kẻ " đắm say "? Và ngay cả em trong lối mòn cảm xúc đấy em cũng luôn hi vọng rằng em sẽ hạnh phúc.
Lắm lúc rảnh rang em cũng tò mò vài ba thứ không đâu rồi một ngày đẹp trời em hỏi mẹ: mẹ ơi ngày xưa mẹ có bố yêu nhau thế nào? mẹ hạnh phúc không?
Mẹ đề cập ngày xưa điện thoại đâu cần ai cũng mang đâu mà nhắn tin mà tán tỉnh. Đâu buộc phải như hiện giờ giận nhau cũng bởi trả lời chậm hay đã xem. Mẹ có bố mày mang buộc phải yêu nhau bằng tin nhắn đâu mà đau lòng bởi dăm ba lí do vớ vẩn. Rồi lại ấp ủ điện thoại khóc huhu. Tối nào bố cũng đến nhà ngoại ngồi uống nước rồi về dẫu là chẳng dám kể gì. Thời đấy hạnh phúc với buộc phải bay bổng như thời nay, cứ họp mặt cười kể thẹn thẹn, có lúc qua nhà mà không gặp được đó chứ vẫn vui vẻ đạp xe mấy chục km mà về. Hạnh phúc ngày xưa bình dị thật ấy, chân thật chẳng hề sến súa mà lại dài lâu. Thế mà hạnh phúc lại trọn vẹn.
Mẹ nhắc ngày xưa khiến cho gì mang xe máy chở nhau đi hứa hẹn hò phố xá, Toàn là đi xe đạp thôi. Có các ngày xe đứt xích vẫn tủm tỉm cười dắt nhau về. Rồi những ngày mưa dông lớn ba má vẫn nắm tay nhau. Làm gì sở hữu mấy ngày lễ lạt yêu đương, quà cáp hoa hoè mà ái tình có phải đong đếm bằng mấy thiết bị đâu. Bây giờ biết bao nhiêu là ngày thế mà người ta lại dễ mang dòng cớ mà khiến nhau buồn. Ngày xưa vậy mà hạnh phúc vẫn cứ níu lấy ba má mà chẳng bắt buộc trù trừ tay ga hay xe số! quà nào cho sang!
Ngày xưa mẹ chẳng biết điện thoại huống gì facebook zalo. Giận nhau là nhắc, có nhiều thì cũng ko gặp hai ba hôm chứ đâu nên cứ hễ ra là status rồi đăng ảnh. Cũng mang thời cơ đâu mà quen biết phổ biến người mà chuyện trò hỗ tương, ganh tuông, bắt nhân tình. Yêu là yêu thế chứ với nghĩ yêu thêm nữa đâu. Hiện thời thì thời nó khác rồi chiếc gì cũng cải tiến hơn buộc phải hạnh phúc nghe đâu cũng khác rồi. Vào một ngày đẹp trời Anh bình luận trên facebook thế là mình quen nhau rồi chuyện trò rồi yêu thế là hạnh phúc, hạnh phúc cũng mang khi là anh tag tên em trên bình luận của vài ba page Eva, Nam+, phụ nữ.... chụp phổ biến album ảnh tình cảm là hạnh phúc.. ừ thì là hạnh phúc!!
Mẹ đề cập em nghe rộng rãi lắm về hạnh phúc của mẹ. Suốt 1 đời cứ được yêu như thế và mẹ gọi ấy là hạnh phúc. Trong những lời mẹ đề cập đấy em lại nghĩ về hạnh phúc của em. Liệu có em có thể hạnh phúc không hay lại ôm ấp mình trầm tư trong bể tình, hay chỉ sắm đôi nguồn mạch chốn ngôn tình hoa mĩ.
Suy cho cộng thời nào thì hạnh phúc của con gái có gì đâu xa vời,chỉ là mang người sẵn sàng nắm chặt tay em giữa phố xá thì thế giới này có đông mấy cũng như là của hai ta, chẳng phải gì các thiết bị xa hoa miễn sao cả hai cùng bên nhau ngày tháng thế là thoả nguyện rồi! Cũng bởi em là con gái em cũng thích son, thích đồ áo thích ăn thích nuông chiều chiều nhưng với em hạnh phúc nó quan trọng hơn cần đừng thấy vài ba cô mê say tiền thích của rồi cũng nghĩ em như thế. Anh sở hữu thì tìm còn ví như ko em cũng với thể tự sắm được. Thế mới đề cập em luôn vừa thật vừa đùa anh rằng:" Nếu bắt em nên sắm giữa bánh mì và anh, em sẵn sàng giải đáp em mua anh. Chỉ buộc phải anh cho em ái tình bánh mì cứ để em lo ".
Em chẳng phải những mơ mộng bày ra chỉ mong rằng giả dụ có yêu thì buộc phải hạnh phúc thật sự. Bình dị thôi như lời mẹ em vẫn kể, miễn là đáng để ta cộng xây đắp một thời thanh xuân. Thiết bị hạnh phúc vô hình mà hữu hình ấy em ko chắc sẽ tồn tại mãi mãi nhưng em chắc rằng hạnh phúc sẽ an phận mà bênta nếu cả hai cộng sở hữu trái tim chân tình. Mặc dầu em cũng chẳng mơ vật dụng hạnh phúc xây bằng 1 túp lều tranh hai quả tim vàng nhưng liệu anh mang sẵn sàng cùng em xây dựng trang bị hạnh phúc bền lâu bởi loại nắm tay đồng tâm của hai đứa mình tự xây đắp?
Anh sở hữu thể cộng em hạnh phúc ko?
http://ift.tt/2nFIjdn
Coi thêm tại :
Chỉ bắt buộc anh cho em tình yêu, bánh mì cứ để em lo… – Lạc bước giữa Sài Gòn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét