Đàn bà là mẫu sinh vật ngu ngốc nhất trên đời. Bởi vì yêu một người mà có trong lòng bao nhiêu là vết thương, tự mình gây ra cũng với, dương gian gây ra cũng sở hữu, mà người họ yêu gây ra cũng mang. Phụ nữ khi yêu giống như con thiêu thân, mất hết lý trí và sức mạnh, yêu thật lòng là 1 dạ đợi mong, mù quáng tin tưởng vào người mà bản thân thương yêu nhất, để đến lúc bị lừa dối, bị bội nghịch, mới ngỡ ngàng nhận ra bao bấy lâu mình đã phí hoài tuổi xuân cho một người ko đáng...
"Ko việc gì nên chịu khổ hay là buộc phải hy sinh cả. Ai yêu em thật lòng, người ta sẽ không để em chịu phổ biến thiệt thòi. Hoặc chí ít, lúc em bị tổn thương, họ sẽ sẵn sàng ở bên em, đứng về phía em, bảo vê em dù sở hữu chuyện gì xảy ra đi nữa. Em đừng bi lụy, cũng đừng thương tâm. Hãy yêu thương bản thân, còn ai xứng đáng thì hãy yêu. Ai trân trọng em, ai thương em, ai lo lắng cho em, ai quan tâm em thật lòng thì hãy trao đi tình yêu. Mỗi 1 tình yêu em trao đi, là em đã trao cho người ta 1 quãng thanh xuân người con gái, bắt buộc nó quý giá lắm em à.."
Yêu thương hết dạ, rồi tự nhận thương tổn. Đàn bà cứ tin rồi yêu, không hề phòng ngự trước người mà bản thân trân trọng nhất. Tới khi ngỡ ngàng nhận ra thì bản thân cũng đã quá đủ nỗi đau chất chồng rồi. Người bạc bẽo vô tâm, giống như kim đâm vào ngực, đau buốt. Quãng đường đi cùng nhau, còn sở hữu nghĩa lý gì, chỉ để lại hối nuối tiếc...
"Chưa bao giờ ân hận khi gặp được anh. Nhưng nếu thật có thể quay trở về ngày trước tiên đó, em tuyệt đối sẽ ko nhắc câu "xin chào". Thà rằng cứ như thế mà mình bước ngang khuất nhau...".
Anh, em ko nhớ tiếc, em tiếc nuối thanh xuân. Thanh xuân vì 1 người mà đã yêu như thế, hết dạ như thế, để rồi nỗi đau đánh đổi lấy sự trưởng thành, mạnh dạn, cô gái mắt trong ngày nào giờ u uất nhiều tâm can. Môi em cười mà đuôi mắt sở hữu cười đâu. Ngày đó em hồn nhiên đề cập về những giấc mơ bé nhỏ, được cùng anh đi khắp đất trời này, hai đứa bên nhau tay trong tay khám phá thêm nhiều vùng đất mới, giờ anh ở xa rồi, tay em buông thõng vào không trung.
"Khi chia tay, quyết định giới hạn lại, đa số thứ rõ ràng lắm. Cảm giác chưa bao giờ thấy tỉnh giấc táo, nhẹ nhõm như vậy. Lúc ấy mới nhận ra bao lâu qua mình đã lầm tưởng. Cứ ngỡ là tình yêu nhưng không bắt buộc, đó là 1 kiếp nạn đã qua thì đúng hơn. Mọi nỗi đau trải qua cùng nhau cứ ngỡ là son sắt không rời, chung cuộc thì khi thời kì trôi qua, người ra đi thì vẫn bắt buộc bắt buộc đi, đứa ở lại thì mang trong lòng các vết thương dằng dịt, chắp vá. Một ái tình đã từng đẹp đẽ vậy, lại chỉ là một trò chơi. Kẻ thua cuộc là kẻ đã tin và miễn thứ quá đa dạng..."
http://ift.tt/2o2UgcY
Coi bài nguyên văn tại :
Khi tổn thương đủ nhiều thì sẽ tự buông thôi… – Lạc bước giữa Sài Gòn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét