Ngày trước, khi tôi mới chia tay nhân tình, hầu hết người đều hỏi, là ai bỏ ai. Tôi chỉ cười rồi nhắc, không ai bỏ ai cả, là do tình ái đã bỏ rơi chúng tôi mà thôi.
Tuy nói thế, nhưng trong lòng tôi vẫn buồn cực kỳ đa dạng. Chỉ mình tôi biết, chắc chắn ko cần là ái tình bỏ rơi chúng tôi, vì những cảm xúc yêu thương vẫn còn ấy, nguyên vẹn như các ngày đầu tiên. Thế nhưng vì sao chúng tôi lại rời xa nhau nhỉ? Tôi cũng không trả lời được.
Sở hữu nên do những lần bào chữa vã vì bất đồng ý kiến? Hay do ngay từ đầu chúng tôi đã sai khi không cộng tư tưởng và lối sống mà vẫn cứ cố ở bên nhau?
Vốn dĩ ái tình đã cực kỳ ích kỷ, tôi lại là người không chịu nhường nhịn nhịn, luôn muốn mô tả mình, còn cậu ấy ko thích chia sẻ, việc gì cũng tự mình đảm nhiệm, mà chúng tôi lại ko chịu thấu hiểu cho nhau, thế bắt buộc chuyện cả hai cứ như cục nam châm cùng dấu, dễ dàng đẩy nhau ra xa là điều dễ hiểu. Nghĩ lại thì, số lần chúng tôi thông cảm và bao dong cho lỗi lầm của nhau mới chỉ đếm được trên đầu ngón tay, còn các trận bao biện vã, xích mích lại nhiều như sao trên trời.
Ngay cả khi chúng tôi quyết định chia tay, tôi cũng gật đầu đồng ý dù trong lòng bão tố đang cuộn lên, nhưng vì cái tôi quá cao, tôi lại chẳng thể mở lời níu kéo. Dù tôi đã nhớ cậu đó da diết mỗi đêm nhưng cũng chưa bao giờ đi tìm cậu ấy, chỉ vì tôi sợ mình là kẻ thua cuộc trong trận chiến tâm lý tình cảm này.
Mang rộng rãi lý do để chấm dứt 1 chuyện tình. Yêu rộng rãi quá, thương đa dạng quá, ko hợp, không xứng... và cứ thế người ta rời xa nhau mãi mãi. Nhưng khiến cho gì với ai ngay khi sinh ra đã hợp mang 1 ai khác. Nếu thế thì người ta bắt buộc học bí quyết bao dong, khoan dung với nhau để làm cho gì. Tôi và cậu đó cũng vậy. Chúng tôi vẫn yêu nhau, nhưng lại chưa đủ bao dong sở hữu lỗi lầm của người kia, cũng như chưa đủ rộng lượng với những lần cáu giận vì công tác, vì gia đình. Và thế là chúng tôi đành chia xa khi vẫn còn muốn thương nhau đến hết kiếp.
Ái tình đó mà, đúng là để lạc nhau 1 phút, là sẽ mất nhau cả đời.
Có một lần, chúng tôi đi du lịch xa. Cậu ấy luôn nắm chặt tay tôi dù bất kể đi đâu, khiến gì. Tôi vẫn còn nhớ như in lời cậu đó nói, anh cần nắm tay em kẻo em lạc mất, anh sợ mình không tìm được. Tôi đã cảm động biết bao. Hiện thời nghĩ lại thấy thật buồn cười, vừa buồn mà cũng đành cười cho các ngày bình yên ổn đó. Tại sao anh lại sợ mình không chọn được tôi, sao anh ko tự tin rằng dù có thế nào, dù sở hữu đi đâu chúng tôi vẫn mua lại được nhau.
Giống như bây chừ, tôi nhớ cậu đấy da diết, tôi muốn đi sắm cậu đó biết bao, để cho cậu đấy biết, tôi không muốn vì một phút gật đầu đồng ý, mà chúng tôi đã để lỡ nhau ở kiếp này.
Tôi muốn xoay chuyển thời kì để ko đề cập ra các lời làm cho thương tổn cậu ấy.
Tôi muốn cùng người tôi yêu trải qua những đêm trắng để không còn chơ vơ giữa dòng người đông thật đông.
Tôi đã nghĩ, giá như mình hiểu được sớm hơn rằng, trong tình yêu thì làm cho gì có chuyện thắng thua, đúng sai. Tới mang nhau bằng con tim thì sao lại đối xử mang nhau lý trí. Ở bên nhau vì tình cảm nhưng lại ra đi vì những hằn học, hơn thua.
Tôi nghĩ, giá như mình biết sớm hơn rằng, đa số lỗi lầm đều với thể sửa chữa, và ái tình thì càng dễ để thông cảm sở hữu nhau hơn. Những yêu thương sẽ xoá nhoà toàn bộ dị đồng, khoảng cách, chỉ bắt buộc mình biết bao dong và khoan thứ hơn.
Tôi nghĩ, giả dụ chúng tôi đủ ái tình để trao đi, thì sẽ chẳng bao giờ có thể lạc mất bàn tay nhau, ngay cả trong các ngày sóng gió nhất.
Thế nhưng thật buồn là tôi không thể làm gì được nữa. Một mẫu buông tay chớp nhoáng mang thể đánh đổi bằng cả hạnh phúc của một kiếp người.
Ngọc Vũ
http://ift.tt/2msHGE0
Xem nguyên bài viết tại :
Ái tình mà để lạc nhau một phút, là sẽ mất nhau cả đời – Lạc bước giữa Sài Gòn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét