Không biết hiện giờ anh ngủ chưa, cũng gần 2 giờ sáng rồi còn gì? Chắc là vì đêm nay là 1 đêm khó ngủ cần em nhớ về anh, hay là vì, nhớ anh cần em không ngủ được? Mình đã chia tay một thời gian rồi anh nhỉ, cũng ko quá lâu, nhưng đối mang em là một khoảng thời kì vô cùng dài, dài đến nỗi, em cảm thấy nặng năn nỉ và mệt mỏi chờ mỗi ngày chậm chạp qua đi.
Em đã rộng rãi lần nhắc nhở bản thân hãy quên anh đi, quên 1 người ko còn yêu em là 1 việc phải khiến cho và buộc phải khiến, nhưng thật sự, em ko khiến cho được. Em cũng nhắc bản thân rằng hãy nhớ kỹ những ngày cuối của cuộc tình mình, anh thờ ơ ra sao, và lời chia tay anh kể dứt khoát thế nào, nhưng thật sự, em... lại không khiến được.
Em đã thử cố quên rồi, nhưng các hình ảnh,những giây phút, các vui buồn,các kỷ niệm... của chúng ta,cứ chọn đến em các lúc thế này, cứ dày vò tim em tới nghẹt thở. Không biết bây chừ anh đã quên chưa, hay đã quên từ lâu rồi, những gì từng có giữa chúng ta,quên từ trước ngày anh nói lời chia tay.
Em đã từng đọc ở đâu ấy rằng: " Sự phục thù ngọt ngào nhất trong ái tình là lãng quên", nhưng có nhẽ em không muốn báo oán gì cả, phải vẫn chưa thể quên lãng được. Anh à, cho tới giờ khắc này, em cũng không ăn năn nhớ tiếc vì đã gặp anh trong cuộc đời này, giữa trần gian rộng to này, chỉ với hối tiếc 1 điều duy nhất, là em đã yêu anh.
Đúng người, sai thời điểm, quả thật là bi thương, ạnh là một chàng trai rẻ, anh thấp với đa số hầu hết người, tất cả vật... chỉ duy nhất trong ái tình này, anh chẳng thể thấp mang em mà thôi.Em thử nghĩ, giả dụ em gặp anh vào một thời khắc khác, thì chấm dứt sở hữu tốt hơn ko anh? Thời khắc mà em thôi ảo tưởng về anh-tình yêu đầu đời, vô cùng đẹp nhưng cũng vô cùng phong thanh, thời khắc mà em thôi nông nổi, và thơ ngây, yêu anh bằng mọi tình ái không một tẹo toan tính. Cũng là thời điểm anh sẵn sàng để yêu 1 người toàn tâm toàn ý, chứ ko chỉ ngọt ngào, ham lúc đầu và nhạt dần tại đoạn cuối ái tình,và, thời khắc... anh đủ trưởng thành để biết không cần làm tổn thương 1 người con gái yêu anh, sau đó kể câu xin lỗi để chấm dứt đa số chuyện.
Chào anh, trợ thời biệt ngọn ngành, một đồ vật tình cảm, đâu nên muốn quên, là quên được!
Coi bài nguyên văn tại :
Đâu cần cứ muốn quên, là sẽ quên được… – Lạc bước giữa Sài Gòn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét