Tôi còn nhớ loại hồi bí quyết đây khá lâu lâu, tôi ngồi sau lưng thằng bạn thân, nghe nó rủ rỉ rù rờ về chuyện ái tình tình đương của nó. Chẳng là khi đấy, trong mắt một đứa F.A lâu năm như tôi thì việc sở hữu người tình thôi đã là hạnh phúc, đó vậy mà suốt ngày hai đứa chúng nó chí chóe bào chữa nhau.
Giãi bày cho tôi, thằng bạn tôi nói với chiếc giọng rất hiểu đời, rằng: "Cứ yêu đi rồi sẽ hiểu, chỉ vì bữa ăn mà ôm đồm nhau liên tục ấy!". Tôi ậm ừ cho qua, để đến bữa nay tôi mới ăn thua: "À, hóa ra là truyền thuyết của thằng bạn thân tôi với thật."
Chúng tôi yêu nhau khi mà hai đứa đã có công ăn việc làm cho ổn định, thu nhập ko cao nhưng cũng tạm gọi là nuôi sống được bản thân mà không cần ngửa tay xin thêm tiền bác mẹ. Tức thị chúng tôi bây chừ tạm thời được gọi là yêu theo mẫu kiểu của những người trưởng thành hết cả rồi: đủ tuổi, đủ ý thức và đủ cả bổn phận mang nhau. Nhưng cũng thành ra mà vấn đề mới được phát sinh!
Vì đều là người đi làm cả, cần chúng tôi đã dành trọn vẹn tám giờ 1 ngày cho công tác riêng của mình. Đấy là dòng phải câu cơm, lúc đã tới tuổi trưởng thành rồi, tôi đố bạn vì yêu mà gạt được cái phải câu cơm sang một bên đó!
À ha, và chính vì vậy cần quỹ thời kì gặp gỡ của chúng tôi một tuần chỉ khoảng hai tới ba lần. Kịch kim là ba lần. Cách ngày sẽ gặp nhau 1 lần. Mỗi lần hứa hò,lại ốp nguyên lộ trình của các cuộc hứa hẹn trước: đón nhau đi ăn, đi uống nước để chuyện trò tâm sự, sau đấy thì chào nhau ai về nhà nấy…
Chủ chốt hẳn nhiên ko nằm ở chỗ chào nhau ai về nhà nấy, mà nằm ở hai vế đầu. Tức là khâu đi ăn và đi uống nước. Rõ là với mỗi chuyện ăn gì, ở đâu thôi, cũng cứ phát sinh bao nhiêu phiền phức, bao nhiêu mệt mỏi.
Anh bạn trai tôi là gà mờ chính hiệu trong việc săn quán ăn, đã thế còn "mù đường" nữa. Bắt buộc anh thú thực với tôi là anh vô cùng lười đi ăn ngoài, chỉ thích ăn cơm nhà. Vì cơm nhà vừa sạch, vừa ngon, lại thấp! Các lần hứa hẹn hò sở hữu tôi là do tôi thích nên anh mới nhấc mông để ra tới không tính ăn một bữa cơm. Cho nên tôi đừng dằn vặt anh đó nữa, hãy chủ động mà tìm chỗ để đi đi. Anh ấy đề cập: "Ở đâu cũng được, ăn gì cũng được, miễn là em vui!"
Này, nghe mẫu câu "miễn là em vui" thì có cô gái nào không thích? Nhưng tôi thề, đối sở hữu các câu đằng trước đó gắn vào thì chẳng mấy ai vui vẻ được mãi đâu. Bởi vì, bạn "tập xác định" là sẽ luôn luôn đóng vai trò 1 trang web chuyên cập nhật hàng ăn, quán xá, để với thể đọc vanh vách liên hệ cho bạn trai mỗi lần hai người muốn đi ăn. Thân khiến cho con gái, đến loại chuyện này cũng phải chủ động nữa, có phải là cảm thấy hơi ko được "ổn" không?
Tôi thừa nhận rằng một đôi lần đầu, vì anh đấy ko biết, phải tôi phấn khởi chỉ anh đấy đi tới những nơi tôi từng đi cùng bằng hữu. Nhưng những lần sau, anh đó đã quen mang việc được "chỉ điểm" rồi, buộc phải anh ấy thản nhiên để tôi khiến cho kẻ "chỉ điểm" tiếp. Tôi bắt đầu cự nự, vì tôi nghĩ con trai ít nhất cũng phải chủ động được việc sẽ đưa bạn gái đi đến các đâu, ăn những món gì. Vì ít ra như thế cũng đồng nghĩa mang việc bạn chịu thương chịu khó tìm các chốn đi mới mẻ hơn, các món ăn ngon lành hơn, để dành cho người con gái bạn yêu những điều phải chăng đẹp hơn.
Ơ, nhưng đây lại ko thế cơ! Từ hứa hò thường tình, cho đến kỷ niệm ngày đầu hai đứa gặp nhau, cho tới kỷ niệm một năm, và hiện giờ là hai năm… Tất cả chuyện vẫn đâu đóng đó, và bạn trai tôi vẫn cứ hồn nhiên như một cô tiên: "Em à, tối nay mình đi đâu? Ăn gì nhỉ?"
Đến khi này thì tôi đã phát cáu thật sự. Tôi không hiểu nổi vì sao luôn là mình phải chọn món ăn và tậu quán ăn? Tại sao tôi ko được hưởng thụ loại cảm giác 1 ngày được bạn trai đưa đi tới bất cứ đâu mà anh ấy đã "tăm tia" từ trước, để rồi đề cập sở hữu tôi là: "Quán này anh thấy ổn đó, em thử xem sao nhé!"
Tôi dám cá với bạn, 1 ngàn lần rằng tôi sẽ thấy ổn, cho dù mẫu quán đấy có xập xệ cỡ nào, đồ ăn đồ uống mang chán phèo ra làm sao, thì tôi vẫn hoàn toàn thấy ổn. Bởi vì đó là quán mà do bạn trai tôi đích thân tậu ấy, vì anh ấy muốn đưa tôi đi tới một chỗ mới mẻ và đầy bất ngờ, bắt buộc anh đấy đã chủ động mua hiểu đấy!
Cuộc đời mà, sở hữu ai là xuất sắc đâu. Bạn ko nhất quyết cần gắn một loại google maps trong não bộ để thuộc tất cả những con đường. Bạn cũng không cố định buộc phải đi tới mòn dép để tậu ra được những quán ăn ngon rồi sau đó hồ hởi dẫn người thương đi ăn. Bạn chỉ bắt buộc bỏ một tí công sức, chắc có lẽ những lần hứa hẹn hò của cả hai sẽ ko trở nên găng và nhiều xung đột – như chúng tôi hiện thời!
Bài toán khó của hầu hết các cặp đôi yêu nhau sở hữu vẻ như vẫn luôn là: "Bữa nay, đi đâu, ăn gì bây chừ nhỉ?". Và tôi vẫn còn nghe thưa thớt đâu đây những câu đùn đẩy hao hao như câu chuyện của tôi: "Anh chọn đi!", "Ô kìa em sắm đi!", "Ở đâu mà chẳng được!", "Thôi nghỉ, đi về!"…
Đấy, yêu nhau thì yêu nhau tưởng chết, mà với mỗi chuyện ăn uống cũng cứ nên loay hoay. Tình yêu thời chúng mình, không buộc phải đề cập gì chứ... thật lạ!
http://ift.tt/2nkiGvG
Tham khảo bài gốc ở :
Tại sao có mỗi chuyện đi đâu ăn gì thôi mà lần nào cũng khiến cho cho nhau cần cáu? – Lạc bước giữa Sài Gòn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét