Em thường hỏi anh về cô đấy, hoài niệm của anh. Em ganh tý sở hữu mẫu gọi là hoài niệm của anh, anh và cô đấy bắt đầu như một chuyện ngôn tình, ngôn tình ấy ko ướt át như trên phim nhưng cũng đủ để người khác ao ướt sở hữu được. Sự bắt đầu tuy với rộng rãi cạnh tranh nhưng anh và cô đó đã vượt qua được, cộng nhau tay trong tay để bắt đầu ngày mai. Anh ân buộc phải chăm lo cho cô ấy, những lời nói ngon nói ngọt ngào tới các hành động yêu thương, mẫu mà em hằng mong ước sở hữu được.
Mỗi đêm em đều vào facebook của anh để xem lại kí vãng của anh về cô đấy, đúng là điều em làm cho là không đúng vì người con gái sáng ý sẽ không bao giờ gợi lại kí vãng của bạn trai mình rôì ngồi buồn 1 mình. Nhưng em làm cho vậy vì em ganh tỵ ghen tuông tỵ mang từng lời kể, từng bức ảnh, từng bài hát anh giành cho cô đấy.
Em hỏi anh còn nhớ cô đấy không, anh trà lời có em rằng « anh kể không nhớ là dối e, nói nhớ thì cũng không đúng, đối với anh cô đấy là hoài niệm » đúng ai cũng có hoài niệm cho riêng mình. Anh sở hữu các hoài niệm đẹp sở hữu vui với buồn, nhưng hoài niệm của em chỉ là các nỗi buồn em chẳng được yêu thương như anh đã từng thương cô đấy. Hoài niệm của em là luôn chạy theo một tình cảm mà không giành cho em, em sợ hãi chiếc cảm giác trao hết tình cảm cho người khác rồi nhận lại thống khổ cho bản thân, nhưng em cứ nghĩ sự thực tâm của mình sẽ làm người ta cảm động, đúng là sự tình thật sẽ lm cảm động 1 ai ấy nhưng đó hk bắt buộc là tình cảm thật sự mà là sự thương hại. Đến lúc sự thương hại khô.g còn thì em trở thành một người phiền phức. Anh luôn hỏi em, em với mún hỏi anh gì không, các câu hỏi em đặt ra đều liên quan đến cô đó.
- Em phiền qua đúng ko anh?
Em luôn cho rằng mình ko đủ xinh để một ai dó chú ý, nhưng anh lại chú ý đến em, một con bé sinh viên năm nhất quê kệch chưa biết gì về mẫu đất Sài Gòn phồn hoa, đầy những cạm bẫy. Anh bắt đầu điều dắt em qua các con đường, từng góc phố, bênh anh em cảm thấy đọc bảo vệ.
-Kí vãng đã qua, em là ngày nay.
Anh thường kể thế với em, nhưng nỗi sợ và lòng ganh tỵ của em vẫn còn, vì em là con gái, có người con gái nào lúc yêu mà chẳng ganh đâu anh. Em ko biết lúc niềm tin chung cuộc của mình mấy đi thì em sẽ ra sao, chắc em sẽ mạnh mẽ hơn sẽ ko tin vào mẫu gọi là tình ái, vậy buộc phải đừng buôn tay em nhé anh.
http://ift.tt/2nJbWKX
Coi bài nguyên văn tại :
Có người con gái nào khi yêu mà ko ganh đâu anh… – Lạc bước giữa Sài Gòn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét