Tôi mang một lề thói là khi một ngày trời đầy nắng thường đi lang thang và ngẫm nghĩ về cuộc đời mình,nghĩ về nhữg việc đã trải qua
Một đôi lần tôi vô tình nhớ lại các việc không muốn nhớ, nhớ lại những người đã từng quên.
Trước đây,tôi vốn là 1 cô gái hơi cứng ngắc và nguyên tắc ,đặc trưng là tình cảm. Luôn đặt ra cho mình những giới hạn, tiêu chuẩn để yêu 1 người như thế nào và mình sẽ ko bao giờ làm thế này hay làm cho thế nọ như lũ bạn gái yếu mềm xung vòng vo.
Tôi - 1 cô gái từng vô cùng dửng dưng mang những lời nói ve vãn và tỉnh giấc táo trước toàn bộ các lần bị phũ phàng...rút cuộc cũng đã nên từ bỏ các nguyên tắc mà cứ ngỡ không thể di dịch được.
Đấy là lúc bạn gặp một người. Chỉ là một người xa lạ thôi. Làm cho cả thế giới của bạn khuấy động. Đa số đồ vật xung nói quanh nói quẩn bạn chợt thiên nhiên đủ đầy và tràn ngập màu hồng. Người ấy làm cho bạn có thể nghĩ tới và hát ngân nga câu tình ca. Người ta đem tới cho bạn biết bao nhiêu đồ vật mới lạ mà trước đó bạn chẳng từng nghĩ tới, vì người ấy bạn sở hữu thể đổi thay cảm xúc của mình như thủy triều. Ấy chính là yêu.
Rồi sẽ sở hữu một ngày, sở hữu một người đến khiến cho chúng ta đổi thay hết những giới hạn của bản thân, sẽ với một người làm cho ta chẳng thể nghe nổi 1 bản nhạc sầu bi nào vì vẫn còn đang chìm trong nắng mới. Và... có thể..... cũng chính người đó sẽ khiến cho cho bạn nhớ mãi.. theo bí quyết đau khổ nhất.
Tôi từng cố quên anh, cố quên hết các cảm giác tôi vừa nhắc.Cố quên luôn khoảng thời gian ác nghiệt mà tôi đã bắt buộc trải qua khi anh rời xa.
Lúc đấy tôi tự hỏi sao mình không thể trở về như khi xưa, khi chẳng với một ai khiến cho mình mang thể tổn thương được. Nên chăng mình đã sai lúc gặp anh, và vốn dĩ không nên trao đi trái tim của mình. Và sau một thời kì bình im tôi xác định suy nghĩ đấy quả thật sai rồi.
Giả dụ được yêu lại tôi vẫn sẽ sắm anh, được đau lại, tôi cũng vẫn muốn được nếm trải cơn đau đó. Mang nó tôi đã biết trân trọng thời kì bình im, biết rằng mình còn non nớt lắm. Sau ấy tôi đã bỏ hết các chiếc mà tôi gọi là nguyên tắc mình đặt ra, lòng tự trọng hay khoảng bí quyết gì đó vỗn dĩ đã được anh xé tan toàn bộ.
Tôi được tự do khóc, tự do níu lấy bàn tay anh. Tự do say xỉn và đớn đau. Chính nhờ một người xa lạ đi qua trong đời bạn mà bạn được nếm trải muôn nghìn cảm xúc. Người ta bỏ đi để lại cho bạn một vết thương rồi dần dần lành lặn trở nên vết sẹo trong tim. 1 trái tim đầy sẹo ko xấu xí đâu, nó đẹp lắm, cái đẹp của trưởng thành và bi thương.
Bởi vậy đừng ngại bước tiếp, đừng ngại từ bỏ hay chùn bước trong cơ hội tiếp theo. Vốn dĩ... người ta sinh ra để nếm trải cơ mà. Hãy để ai đó không tính bạn mãi mãi hoặc khiến bạn sở hữu trái tim mạnh mẽ hơn.
Tôi lại lang thang trên con đường khoác lên vai loại áo vàng màu nắng rét mướt. Nhớ lại các người mình đã từng cố quên....
Xem bài nguyên mẫu tại :
1 trái tim phổ biến vết thương luôn đẹp, loại đẹp của trưởng thành và bi thương… – Lạc bước giữa Sài Gòn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét