Chắc hẳn mỗi chúng ta đều sẽ thích một người, nhưng lại sai thời điểm. 1 người dù thấu hiểu bạn, nhưng lại chẳng thể ở bên bạn.
Những năm trung học đấy, trái tim tôi đã biết rung động lần trước tiên. Đối có tôi, cậu đó là một hình loại hoàn hảo của hầu hết cô gái, khuôn mặt ưa nhìn, cao vì chơi thể thao từ bé, luôn giữ thành tích học tập vì ước mơ trở thành phi công, và luôn dịu dàng với đa số cô gái.Đó là một người mà mỗi lúc nhìn thấy, mọi vật dụng xung loanh quanh bạn như ngừng di chuyển, chỉ còn bạn, người đấy, và những xúc cảm đang cháy rực trong lòng.
Tôi đã chẳng bao giờ với thể ngờ rằng cậu đấy cũng để mắt đến tôi. Chúng tôi trở thành bạn. Bạn biết rằng mình thích một người là lúc muốn được trò chuyện cùng người đó mỗi ngày, chỉ 1 tin nhắn cũng khiến cho ngày đẹp hơn, nụ cười trên môi tươi hơn. Tôi đã cảm nắng cậu ấy như thế, bởi sự nhẹ nhàng, kỹ càng của cậu. Nhưng cũng tự tinh thần được rằng, ko nên chỉ mình tôi bắt buộc lòng cậu đấy, và có nhẽ cậu cũng chẳng đối rẻ đặc trưng mang riêng tôi. Rồi 1 ngày tôi biết được cậu đó và 1 cô bạn cộng lớp tôi đã thân thiết có nhau, chẳng khác gì tôi và cậu. Đáng buồn rằng, 1 mối quan hệ ko tên là như thế, bạn chẳng với quyền giận, chẳng mang quyền trách một người vốn dĩ ko buộc phải của riêng mình.
Cô bạn cùng lớp, là một sự đối chọi hoàn toàn với tôi từ mẫu mã đến tính phương pháp. Tôi luôn trung thành sở hữu mái tóc xoăn dài, diễn đạt bắt mắt mạnh mẽ. Cô đó mang mái tóc ngắn đen mượt nhưng lại nhỏ nhẹ, mà có nhẽ hầu hết chàng trai nhìn thấy đều muốn ôm vào lòng che chở. Chúng tôi mang chăng chung 1 điều, cùng thích 1 người con trai. Vì luôn quan niệm tình ái không thể với được từ sự giành giật, tôi lùi lại một bước. Sau này tôi mới hiểu, tình ái còn bắt buộc cả sự quyết đoán, bởi bạn không thể biết được lúc nào sẽ bỏ lỡ một người.
Họ trở thành “cặp đôi gà bông” thật dễ thương dưới ánh mắt mến mộ xen lẫn tị tỵ của rộng rãi người, có nhẽ là cả tôi nữa. Tôi đã để lạc mất cậu rồi, người tôi thương. Tôi đâu ngờ quyết định của mình lại có nhiều nỗi buồn tới thế, hằng ngày nhìn thấy cậu và cô đấy tay trong tay, tôi biết những cảm giác mà tôi đang với, dù vậy trên tất cả, tôi vẫn mong cậu được hạnh phúc. Có nhẽ cũng vì vậy mà người ta nói, tình đơn phương dù thật buồn, nhưng cũng thật đẹp.
Thời kì cứ thế trôi, tôi cũng vượt qua nỗi buồn ngày đó và với bên cạnh 1 nhân tình thương mình, cậu thì vẫn luôn hạnh phúc bên cô ấy. Thế rồi chuyện của tôi ko được êm đẹp, một phút yếu lòng tôi chọn về cậu đấy. Bạn sẽ chẳng nhận ra mình yếu đuối tới dường nào, cho đến lúc với ai đến và hỏi bạn rằng: ”Bắt buộc 1 người trò chuyện chứ?”. 1 câu hỏi nhẹ nhàng là thế mà làm cho tôi òa khóc lên trong nức nở. Đó là một đêm dài, chúng tôi chuyện trò và cũng bởi sự nhẹ nhõm ngày nào, tôi thổ lệ hết những tình cảm dành cho cậu mà tôi vốn luôn chôn kín. Cậu đấy kể chính cậu cũng đã như thế, chỉ vì ko ai là người đề cập ra, là chúng ta đã lạc mất nhau. Giả dụ bạn đã thật lòng yêu, cho dù bạn cố quên đến mức nào, tình ái cũng vẫn sẽ nhớ.
Tôi trở nên sinh viên, cậu ấy thành một phi công như ước mong. Lúc tôi sắm thấy 1 người thật sự thấu hiểu, cho tôi các cảm giác chưa từng với, cũng là khi cậu và cô bạn chia tay vì không thể vượt qua khoảng phương pháp địa lý. Thế nhưng chính cậu lại trở thành người cho tôi các lời khuyên, sự yên ủi, mối quan hệ của tôi trở nên rẻ đẹp hơn cũng nhờ phần đông ở cậu. Những chuyện vui buồn đều mang thể dễ dàng san sẻ, không còn ái ngại, cũng ko quá phụ thuộc. Tình bạn ấy ko đơn thuần là tình bạn, nhưng cũng ko còn đúng thời điểm để trở thành tình yêu.
Có nhẽ lúc tới một giai đoạn nào đó, trải qua những va vấp tình cảm nhất thiết, trái tim sở hữu rộng rãi những vết thương, con gái thường sắm cho mình sự an toàn. Dù biết trong lòng cậu tôi vẫn mang 1 vị trí nhất định, nhưng tôi chẳng thể đánh đổi tình yêu của mình, có 1 ý trung nhân thương và lo lắng cho tôi chỉ để liều lĩnh quay lại sở hữu tình cảm cộng 1 người là bạn thấp, nhưng liệu với thể dài lâu. Tôi lại quyết định để lạc mất cậu, nhưng lần này là để cả hai chọn cho mình các hạnh phúc riêng. Vì tôi đã mang được hạnh phúc nhỏ của mình, cậu ấy cũng xứng đáng mang được điều đó.
Tới một giây lát, tôi chợt nhận ra chúng tôi sẽ cứ như thế này thôi, với thể trở nên tri kỷ nhưng mãi ko thế yêu. Nhưng tình cảm ấy ko còn khiến cho bạn tiếc, mà chỉ tồn tại như một kí ức đẹp, cho bạn các bài học về tình yêu, và mãi ở ấy ko mang ngày “chia tay”.
Design: Mihyeon
Hussy
http://ift.tt/2mwKUpG
Coi thêm ở :
Có một người chẳng thể yêu, nhưng mãi vẫn không thể quên – Lạc bước giữa Sài Gòn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét