Nhớ....những tháng ngày học chung một lớp cộng san sớt cạnh tranh, nặng nhọc, vui buồn. Những ngày tháng cùng đèo nhau về trên mẫu xe đạp cũ kĩ, băng qua các đoạn đường thân quen. Rồi những khi cùng nhau ăn kem vào một buổi chiều mưa tầm tã và đùa: "Ê, tắm mưa ko", dù biết là chẳng bao giờ dám làm. Từ chuyện học hành mỏi mệt ra sao, khó nhọc thế nào, tới các chuyện xàm xí trên trời dưới đất cũng khiến hai đứa vui, thức mãi ko thôi rồi ngày hôm sau đến lơp đôi mắt thâm quầng nhìn nhau cười haha.
Từ lần đầu gặp, ban là một con người lạnh lùng, rét mướt, có chút khó sắp, lâu ngày nhận ra hai đứa cũng điên không kém nhau, mà ẩn sâu bên trong bạn là bồ cảm, hướng thiện, ấm áp. Tuy trầm tính là vậy, nhưng vẫn với nét gì ấy lôi kéo người đối diện,nói chuyện cực kỳ duyên, ko một ai tiếp xúc rồi mà ko thương, không quý và lúc nào cũng muốn gặp nữa. Tôi cũng đã từng cảm mến bạn như thế.
Tôi ngốc nghếch nhất, chân thật nhất, chính là lúc ở bên bạn. Đôi khi tôi cũng không biết mình đã khiến các trò khùng điên gì nữa chỉ để làm cho bạn cười, nụ cười của bạn đẹp lắm, đẹp thiên nhiên và mộc mạc như chính con người bạn vậy. Tôi thấy mình như sở hữu 2 tính bí quyết: một là dành cho những người bình thường, còn tính cách kia thì chỉ có mình bạn mới thấy được nó.
Khoảng thời gian sinh nhật bạn là sự lo lắng tới phát điên của tôi từ mấy tháng trước. Hàng ngàn câu hỏi cứ loanh quanh đi lẩn quất lại khi đấy:" Bắt buộc tặng gì hiện giờ". "Bạn đó đang thích gì nhỉ", "Liệu chọn mẫu này thì bạn với thích không", "Làm cho sao để gây bất thần"... Vậy đó, ngần mấy năm trời, mỗi năm vì bạn mà nghĩ ra nhiều món quà mới, nhiều phương pháp tặng độc,lạ,đầy bất ngờ, mà trước khi làm cho sự kiện sinh nhật là run dữ lắm. Nhưng chỉ cần bạn vui là tôi cũng vui rồi. Các niềm vui nhỏ bé, bình dị, chẳng ở đâu xa.
Rồi chuyện tình cảm của bạn cũng chỉ có mình tôi biết, ngày bạn thích một người, tôi cũng mâu thuẫn lắm, cũng vui cũng buồn nhưng rồi cũng mừng thầm cho bạn. Lúc ấy, tôi như một quân sư vạn bất đắc dĩ, luôn ủng hộ, sắm tất cả cách để giúp bạn dò đoán xem người kia nghĩ gì về bạn, giúp hai người với nhiều cơ hội hơn.
Ngày mà bạn vì người đấy mà đau lòng, tự buồn, tự khóc, tự lau nước mắt một mình, khi biết được tôi lại càng đau lòng hơn, nhưng vì bạn là một người mạnh mẽ mà phải khi ấy bạn chẳng nhắc gì, cũng vẫn vui vẻ như vậy, vẫn để icon mặt cười như thương ngày. Độ qua vài hôm rồi, mới san sớt, tôi lại càng buồn, giá mà có thể ở gần bạn hơn, có thể nắm bắt được chút gì đó trong những câu chữ của các cái tin nhắn, giá mà ngay khi ấy với thể chạy đến ấp ủ bạn vào lòng, và giá mà đủ gan góc để nhắc rằng: Ko sao cả, mang tôi ở đây rồi, đừng giả vờ mạnh mẽ nữa, hãy khóc đi".
Những tháng ngày thanh xuân của tôi, đều trải qua cùng với bạn, đều vì bạn mà rẻ đẹp hơn, thay đổi để tốt hơn, trưởng thành hơn. Nhìn bạn có thể cười thật tươi, với thể hạnh phúc là tôi đã thấy vui và đủ rét mướt rồi. Chỉ buộc phải bạn mang một ngày ảm đạm thì các tháng ngày của tôi cũng không thể tươi sáng. Cứ buồn rầu như 1 con cún buồn mãi vì chuyện của chủ nó vậy.
Nhưng sau toàn bộ, quãng thời kì đó cũng qua rồi. Chúng ta giờ đã to, giờ đã với các đoạn đường của riêng mình. Rồi sẽ với các người khác thay tôi cùng bạn đi tiếp đoạn đường phía trước. Mong bạn luôn hạnh phúc, đầy yêu thương, và sở hữu thể thì đôi lúc bắt buộc diễn đạt sự yếu đuối một tí, đừng cứ mạnh mẽ hoài. Ngốc lắm đấy. Sẽ luôn nhớ về các khoảng thời kì đã qua đó. Vì kí ức ấy thật đẹp khi sở hữu bạn.
KaMi
Coi thêm tại :
Qua rồi các năm tháng thương người… – Lạc bước giữa Sài Gòn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét