Anh tới như các cơn mưa mùa hạ, bỗng dưng đến, bỗng dưng đi, khi nặng hạt và thấm sâu vào tận trong tim. Em chỉ là 1 cô bé thích tắm mình trong cơn mưa ấy, dù ngắn ngủi, nhưng ngọt ngào biết bao dù nuối tiếc, nhưng em vẫn ngu ngốc nghĩ rằng, chỉ cần anh hạnh phúc, em ra sao, thì sở hữu như thế nào. Anh là mùa xuân là ánh nắng, anh đến, ánh nắng tràn khắp căn phòng kỉ niệm, anh đi, ánh nắng cũng đi mất, để lại em với muôn ngàn nổi nhớ, và bóng đêm tuyệt đẹp, không tuyệt vọng, ko bất ngờ, vì em biết vốn dĩ, ta chỉ là mây ngang đời nhau, nhưng sao sâu đậm tới thế.
Người ta thường kể, nguồn cơn là khó quên, là đỗ vỡ và em cũng mang một mối tình như thế, thật ra, sở hữu em, nó ko phải đỗ vỡ vạc đâu, vì, em còn chìm đắm trong nó mà, anh ko sai, là em sai, em ngu ngốc để mình chìm quá sâu vào nó, em tình nguyện để anh biến mình thành trợ thì bợ, vì sao ư, vì em yêu anh 1 ái tình tâm thành, hay với thể gọi nó là mù quáng anh ạ.
Ngày anh chấp thuận tình cảm của em, em đã vui mừng biết bao, khiến sao không vui được anh nhỉ, lúc anh đã từng là hầu hết của em cơ mà, là người em ngày nhớ đêm mong, nên em đã bất chấp đa số, dù biết phía sau tấm màn ái tình là cả một bầu trời dối trá, nhưng em vẫn mặc thây đa số, em như con thiêu thân lao vào lửa, để rồi, em trở thành một món đồ chơi trong tay anh, bắt buộc không?
Có lẽ, yêu anh là sai trái, nhưng sai thì sở hữu sao hả anh, em hài lòng sai 1 lần như thế trong đời, để thanh xuân em ko màu hồng trọn vẹn, để kinh nghiệm cho những lần sâu đậm khác trong đời, hay, em muốn yêu một lần hết mình như vậy thôi. Em đâu thể tuyển lựa việc con tim em sẽ đập loạn nhịp vì ai đúng ko anh, vậy phải, vì sao em phải yên ổn yên ổn, vì sao em buộc phải chôn giấu tình cảm của mình. Vậy cần, em yêu anh, yêu anh tới tan tành cả trái tim này.
Sau đỗ đổ vỡ, em không trách anh điều gì cả, là tự em cho anh loại quyền khiến cho con tim này vỡ lẽ cơ mà, em chỉ nhớ tiếc 1 điều là " Có bao giờ, anh thương con ngốc là em chưa?"
http://ift.tt/2o7rrs6
Coi thêm ở :
Chỉ là ngang tắt hơi nhau, nhưng sao sâu đậm tới thế… – Lạc bước giữa Sài Gòn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét