Con gái xinh nhất lúc khoác lên người loại áo dài trắng tha thướt, cái tuổi học sinh mang biết bao nhiêu là kỷ niệm, kỷ niệm giữ tình bạn hữu và chẳng ai quên được mẫu kỷ niệm ái tình thời áo trắng. Tôi gặp anh vào đầu năm mười một, chẳng hiểu tại sao tôi và anh với thể nói chuyện sở hữu nhau và thân nhau, ngày ngày tôi và anh đều đùa giỡn với nhau, tôi chẳng nghĩ sẽ thích anh đâu, nhưng tồi trai tim tôi đã run động trước anh. Anh là người con trai vui tính, anh hay chọc tôi cười, anh quan hoài lúc tôi buồn, anh còn hay sắm bánh cho tôi ăn....Và rồi tôi cũng nhận ra mình đã thích anh từ khi nào, tôi vẫn yên lặng ko dám để anh biết, tôi sợ giả dụ anh biết anh sẽ ko đối xử có tôi như một người bạn nữa. Nhưng cũng tới lúc tôi lấy hết dũng khí của mình để đề cập ra hết.
- Tôi thích bạn.
Anh yên yên một khi lâu rồi anh đề cập.
- Chúng ta cho nhau thời kì mua hiểu nha.
Tâm cảnh tôi lúc đấy siêu sợ, sợ không biết anh có từ khước mình ko, tôi vui vì anh không khước từ và anh cũng sở hữu một tẹo tình cảm gì ấy mang tôi. Tôi và anh vẫn nhắn tin như trước, có đa dạng chuyện để nhắc hơn, rồi một ngày như bao ngày anh đã kể với tôi.
- Mình bắt đầu em nhé.
Tôi không thể nhìn được nụ cười hạnh phúc của mình, quá bất thần khi anh đề cập lời đó, khi đấy tôi chẳn biết nói gì cả chỉ ngồi cười tủm tiểm. Tôi mà anh bắt đầu như bao người khác, anh thường chở tôi trên mẫu xe đạp, đi ăn những món ăn vặt ven đường. Anh thường gọi tôi là con mập, thật ra tôi ko mập lắm chỉ khá tròn xíu thôi, rồi 1 hôm tôi chợt ngã trước mặt anh đấy, anh đó đứng vậy và kể 1 câu.
- Chết con mập của tui rồi.
Tôi ngã đau nhưng vẫn bật cười vì câu kể đó, nhưng một thời kì sao tôi nhận ra anh vẫn còn tình cảm có ý trung nhân cũ. Lúc cô đó gọi cho anh là cô ấy đang buồn vô cùng nên anh thì anh đã không ngại đường xa tới bên cô đó, anh không giấu tôi chuyện anh bên cô đó, tôi buồn lắm nhưng tôi biết làm gì được, chỉ biết đợi anh về tôi lo không dám ngủ vì anh về cực kỳ trễ, rồi anh cũng về anh nhắn cho tôi 1 tin rồi anh im lặng. Tôi chỉ biết nằm khóc và tự khuyên bản thân. - Anh đấy chỉ còn mẫu nghĩa sở hữu người đó thôi. Và rồi đến một ngày anh đấy nói xin lỗi mang tôi, anh đó ko muốn tôi khổ vì anh đó và anh còn kể.
- Mình vẫn là bạn nhé.
Khi nghe câu nói ấy tôi đứng người nhưng rồi tôi cũng đồng ý, vì tình ái 1 người ví như kéo một người buông tay thì cũng chẳng được gì. Anh vẫn hứa hẹn tôi đi ăn chè, một mai bến phà ngâm sao, tôi thích ko khí lúc ở bến phà, các ánh đèn rội xuống nước thật đẹp, bầu trời thì đầy sao, gióng thổi thật mát. Anh khẽ hôn lên trán tôi và nói. - Ko ai phải chăng với anh bằng em, mình khởi đầu lại nhé em. Tôi không thể phản kháng lại lời đề cập đấy và đôi gật đầu đồng ý, chả hiểu tại sao tôi với thể đồng ý khi anh chưa quên được người cũ. Tôi nghĩ sự thật tình của bản thân sẽ khiến anh cảm động, anh sẽ yêu tôi thật sự, nhưng không tôi đã sai, sai cho các ý nghĩ quá trẻ nít. Anh bảo tôi phiền lúc tôi quan hoài đến anh, anh bảo tôi trẻ con khi hành động ko nghĩ suy, anh à mang một người con gái nào mà muốn san sẽ ái tình thương mang người khác không anh và tôi hỏi anh một câu.
- Nếu nhưng em tới trước cô đấy anh có yêu em không anh.
Anh chỉ nhắc 1 câu ngắn ngọn là ko biết và rồi tôi cũng chẳng thể tiếp tục mang tình cảm như vậy. Tôi quyết tâm kết thúc đi tình cảm đó, tôi không nhắn tin sở hữu anh, vào lớp tôi xem ảnh như một người xa lạ, nhưng tôi không khiến được lúc anh bắt chuyện với tôi, anh ko yêu tôi nhưng lại quan tâm lúc thấy tôi buồn. Và rồi tôi cũng ko dứt được tình cảm đó, tôi chỉ biết đứng phía sao yên ủi khi anh buồn, chuyện trò mang anh lúc anh gặp bế tắt, tôi ko biết mình làm cho vậy đúng ko, nhưng tôi khiến cho vậy đến hết năm cấp ba. Rồi cũng đến ngày vào đại học, tôi lên đô thị học anh chỉ bảo tôi giữ giàng sức khỏe, một tuần anh nhắn tin hỏi thăm tôi, nhưng tôi đã khác vì tôi biết mình cần từ bỏ tình cảm ấy vì anh đã từng nói.
- Anh và em cực kỳ giống nhau, giống cả về tính cách, em và anh như hai đường thẳng đồng thời nên ko bao giờ nó cắt nhau được đâu em.
Và tôi quyết định từ bỏ, tôi đổi thay lại cách chuyện trò mang anh, ít giải đáp tin nhắn anh hơn và anh cũng nhận ra được tôi đổi thay, rồi anh cũng chẳng nhắn tin tôi nữa, dần dần tôi đã quên được anh. Nhưng một hôm anh lại nhắn tin cho tôi và nhắc.
- Đúng là sở hữu ko biết trân trọng thì mất đừng tậu, anh đã nhận ra được câu ấy em à.
Tôi chỉ biết giải đáp anh.
- Đến lúc anh nhận ra thì đã muộn rồi anh à.
Tôi ko cố trường hợp kéo nữa vì tôi biết anh và tôi ko thuộc về nhau, con gái đẹp nhất là tuổi thanh xuân của mình, đợi chờ môt người trong vô vọng thì sở hữu quá ngốc ko? Là con gái nên biết trân trọng thanh xuân của mình, hãy sống thật xứng đáng cho tuổi thanh xuân đừng đợi chờ các đều mình chẳng thể có được. Con trai à, hãy biết trân trọng người không tính mình họ đã hy sinh tuổi thanh xuân để ở bên bạn, họ đã hy sinh cho bạn cực kỳ nhiều thì hãy trân trọng họ, đừng để mang biết trân trọng tới lúc mất mới nhận ra thì ăn năn đã quá muộn
http://ift.tt/2nKKNqp
Tham khảo bài nguyên mẫu tại đây :
Con gái đẹp nhất là tuổi thanh xuân, đợi chờ một người trong tuyệt vọng thì mang quá ngốc không? – Lạc bước giữa Sài Gòn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét