Tôi và anh biết nhau đã lâu, giả dụ tính luôn cái thời bẻ xíu xiu thì có lẽ đã xấp xỉ 18 năm rồi nhỉ? Nhưng chắc anh đã ko còn khái niệm năm tháng nữa rồi, vì đối mang anh hiện nay, tôi chỉ là bạn thân mà thôi, 1 đứa bạn thân khi buồn thì gọi đi uống, khi muốn mơ ước thành hiện thực thì cùng nhau thực hành. Người ta bảo giữa nam và nữ chẳng thể có chuyện tình bạn khác giới quá lâu. Đấy thế mà ngần đó năm tôi và anh đã như vậy...
Khi còn bé, tôi đã thích anh, thích phổ biến lắm nhưng là chuyện thời trẻ nít, và cùng thời kì, nó cũng vơi dần đi vì tôi đã với đa dạng mối quan hệ hơn, quen thêm đa dạng bằng hữu hơn và rồi anh cũng như 1 kỷ niệm đẹp mà tôi giữ lại cộng thời học sinh khờ khạo mà lại vinh quang, đầy ấp tiếng cười đấy.
Sau 3 năm phổ quát, chúng tôi gặp lại nhau ở 1 thành phố mà đối với anh có nhẽ đã thân thuộc nhưng đối mang tôi đấy là thị thành xa hoa, thị phi. Cũng chẳng biết vì đâu mà tôi lại đến nơi mà bàn thân mình không thích, sau này tôi lại nghĩ, đó là "duyên", duyên sở hữu rất rộng rãi trang bị mà tôi sở hữu thể học hỏi, duyên với nhiều người bạn mới mà nơi đó với cả con bạn thân thời trung học, và duyên cả có anh. Chúng tôi vẫn xem nhau là bạn thân, nhưng mang phải do tôi yếu lòng hay ko? Hay do tôi đang quá cô đơn mà anh lại là thằng con trai độc nhất ngoài tôi lúc tôi cần. Tôi bị ánh mắt trìu mến, nhưng không còn ngây thơ của anh hấp dẫn 1 lần nữa... như thời thiếu thơ đã từng. Tới bay giờ anh mới bảo sở hữu tôi rằng, khi đó anh đã thích tôi, mà tôi lại khước từ. Ấy là câu hỏi cả hai chúng tôi đều ko biết là do đâu tôi chối từ anh, trong khi tôi đã nhận được lời tỏ tình của anh đâu!
Mùa valentine năm nay, anh chở tôi đi chơi, tôi đã thắc mắc thì anh lại bảo vì không có ai đi chơi nên anh rủ tôi, là vì mọi người đều đi chơi phải cũng đi cho đông vui mang người ta. Phương pháp sau đó vài hôm, tôi quyết định rằng tôi giãi tỏ lại mang anh rằng, tôi đã lại thích anh rồi. Nhưng anh đã khước từ tôi! Cảm giác đó, tôi chưa bao giờ thấy buồn vì người khác chối từ. Đấy vậy mà lần này, tôi đã khóc. Tôi khóc không bắt buộc vì tôi bị từ khước, mà vì anh bảo anh là thằng đàn ông ko tốt, anh ko còn xứng với bất kỳ ai, anh sẽ hại con gái người ta buồn... Tôi thấy buồn vì tại sao anh cứ đổ hết những gì xấu xa lên anh và những gì tốt đẹp anh lại dành cho tôi? Tôi buồn vì có nhẽ tôi đã chọn sai thời khắc để nhắc sở hữu anh – thời khắc mà anh đã chia tay cô người tình của anh gần nửa năm rồi!
Người ta thường hay bảo nhau rằng, Nguồn cơn sẽ ko thành đâu..., giờ thì tôi đã hiểu câu kể ấy là như nào rồi, thấm rồi. Anh là ngọn ngành của tôi, và anh nói rằng tôi cũng là ngành ngọn của anh...Mang đêm nằm nghĩ suy, tôi không biết rằng anh với đang suy nghĩ như tôi hay không, với nghĩ rằng "Có lẽ chúng tôi sẽ còn gặp nhau trên đoạn đường dài sau này, không còn là ngọn ngành nữa, mà là tình cuối hay chăng?". Câu hỏi ấy tôi luôn có niềm tin siêu mãnh liệt và siêu muốn hỏi anh, nhưng bây giờ tôi đã ko còn đủ dũng khí để kể với anh nữa. Vì tôi sợ, dòng mà tôi nhận lại là lời chối từ và rồi mất luôn cả tình bạn mà ngần đấy năm chúng tôi đã dựng cần.
Tôi cũng chẳng biết, khi sở hữu vô tình lướt qua bài viết này, anh mang biết người tôi nhắc tới là anh không nhỉ, nhưng tôi vẫn muốn nói sở hữu anh rằng: " Chúng ta, dù hiện tại hay sau này mang ra sau đi nữa, cảm ơn vì mọi các gì a đã khiến cho tôi, cho tình bạn của chúng ta. Ko lâu nữa anh đi rồi, tôi mong anh đi đến chân mây mới sở hữu một tâm hồn và một trái tim đừng buồn đau vì tình cũ, cũng đừng nghĩ suy đến chuyện xứng đáng hay ko, chỉ thích hợp thôi là đủ lắm rồi. Cũng đừng cảm thấy vì anh mà tôi lại ko quen bất kỳ ai, tôi rồi sẽ ổn lúc ko gặp anh thôi, anh nhé!"
Sau này, anh sẽ tới một nơi rẻ hơn để học tập và mang lúc sẽ không quay trở về, tôi cũng vậy, tôi cũng đã sở hữu những dự kiến cho ngày mai của mình. Khi ấu nếu cả hai thật sự đi theo con đường mà mình ước mong thì quả thật là xa nhau hơn nửa vòng Trái Đất rồi anh nhỉ? Không biết rằng tôi có thể quên anh đi và chỉ xem anh là 1 thằng bạn thân nên là mang hay ko, chỉ biết rằng, hiện tại tôi cảm ơn anh vì đã kể câu chối từ, vì chúng ta còn quá nhiều trang bị có nhẽ chưa chạm được đến trái tim đối phương, càng có lẽ rằng do tôi đã tìm sai thời khắc rồi chăng...Hay là vì tình ái đấy đã quá lớn lao tới nỗi anh không muốn tôi vì anh mà thương tổn...
Cảm ơn anh, thằng bạn thân tôi thích!
Tham khảo bài gốc ở :
Ko là ngọn nguồn thìa là tình cuối, được không?… – Lạc bước giữa Sài Gòn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét