Này anh... Bao lâu rồi anh nhỉ? một năm 11 tháng chia tay đúng ko anh? Đau xót nhỉ, anh nhỉ?
Tình yêu chúng ta không bắt đầu bằng chuyến phượtnào cả. Cương trực ra thì cái thời của anh và em khiến cho gì đã mang phượt trào lưu như hiện nay. Yêu nhau từ cái nhìn trước hết... Thế nhưng những mẫu ngại ngùng, những loại e sợ thành loại rào cản dù mỏng mảnh nhưng một trong hai chúng ta ko bước qua nổi dòng ngưỡng đó...
Với lần, em thì thầm: anh, em mệt, chúng ta đi đâu đấy đi....
Đấy là chuyến đi trước nhất của chúng ta, cần ko anh? Là dưới mẫu nắng trưa mùa hè gay gắt, anh tan học, đón em và khởi đầu cuộc hành trình...Con đường chênh vênh đầy các dãy núi đưa ta tới một nơi xa lắc... em ghé sát tai anh hét lớn, tiếng hét tan trong gió cuốn đi: ngốc, em yêu anh. Lời tỏ tình vụng về dại của một thời mới lớn... anh như giảm tốc, 1 tay chạy xe, 1 tay nắm chặt tay em hôn nhẹ, mang dòng gì đó nhẹ rơi trên mu bàn tay em, sở hữu cái gì đó đọng lại trên khóe mắt anh.... Ấy là khoảnh khắc em thực sự hiểu, chúng ta thuộc về nhau, chứ không bên nhau bằng những mối quan hệ ko tên....
5 năm chúng ta bên nhau, các cung đường trải dài dấu nắng, dấu mưa, với cả dấu chân hai đứa, các cái ấp ủ thật khẽ, những cái nắm tay thật chặt, các dòng hôn tới nghẹt thở, những chiếc giận dỗi vu vơ... Chúng ta cứ thế mà rong ruổi qua tuổi xanh, rong ruổi qua các con đường....Chúng ta lang thang qua Hà Giang đầy hoa tam giác mạch, chạy qua Hòa Bình, Mộc châu có mùa mận quả chín tím cây.... Mang khi chán Đông Bắc, Tây Bắc, hai đứa lại phi xe máy vượt đèo Hải Vân qua Đà Nẵng, lang thang khắp con đường ven biển Nam Trung Bộ.... Em gọi ấy là chuỗi những ngày hạnh phúc...
Rồi, bỗng 1 ngày chúng ta không còn trò chuyện sở hữu nhau nữa. Vì lí do gì đó, chúng ta chia tay. Anh bỏ lại em mang những cung đường còn dang dở, bỏ lại em có loại lạnh mùa đông đến se lòng. Bỏ lại em với các lời hẹn ko đầu không cuối....
Bây giờ em vẫn giữ lề thói phượt, nhưng mang người khác. Ko nên là người thương như đã từng với anh, chỉ đơn thuần là xế và ấp ôm, chỉ là các câu chuyện ko đầu ko cuối, là các cuộc chạy trốn đơn chiếc. Nhưng em thất bại, thất bại vì sau một năm 11 tháng, đi qua các nơi chúng ta đã đi, em vẫn nhắc có xế của em về anh, và các giọt nước mắt nóng sốt vẫn rơi trên khuôn mặt em. Em đề cập sở hữu người đấy: em nhớ anh...Và hơn hết, trong các cung đường đấy, trong những cuộc chạy trốn ấy em vẫn lẻ loi...
Hạnh phúc nhé, anh của em. Người đã mở ra cho em các cung đường, và các nỗi đau tới vô tận....
Tham khảo bài nguyên mẫu tại đây :
Sau các cuộc chạy trốn lẻ loi, em thất bại, em nhớ anh… – Lạc bước giữa Sài Gòn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét