Mang các ngày ta mất hoàn toàn phương hướng, không biết mình cần bắt đầu từ đâu và nên làm cho các gì? Bản thân thì mơ hồ trước các mớ hỗn độn trong đầu, ta khắc khoải sở hữu những suy nghĩ, trăn trở về 1 mai sau, ta bỗng muốn buông xuôi tất cả mà không bắt buộc suy tư lo âu nữa. Tuổi 23 này, người ta trường hợp độ tuổi đẹp nhất của đời người, nhưng sao ta lại nghĩ nó là giai đoạn mơ hồ nhất trong cuộc đời ta, chiếc tuối chông chênh vừa muốn trẻ thư lại vừa muốn phải trưởng thành!
Tuổi 23, ta biết ta không còn bé nhỏ nữa, ta đã biết cuộc sống này đầy sóng gió, con người thì đầy tính toán âm mưu, ta lẫm chẫm bước ra khỏi ghế nhà trường để bon chen vào kiếm sống. Ta thấy mệt mỏi khi nên khó khăn lẫn nhau, người chuyên nghiệp thì bị ghen ghét, nghô nghê lại bị ức hiếp đáp xem thường. Ta lại thèm khát bắt buộc chi thời kì quay trái lại, để ta được sống lại thời sinh viên hồn nhiên ngây dại, không biết hơn thua sở hữu đời, nhưng nghĩ lại ta lại cảm thấy ngán ngẫm vì mình vẫn chưa với được gì trong tay. Trong đầu là các nghĩ suy mơ hồ như chưa mua được hướng đi của bản thân.
Tuổi 23, ta biết thế nào là sức ép của việc trưởng thành. Ta biết ta ko còn bé nhỏ để mãi nhận lấy sự nuôi dưỡng và sự che chở của gia đình, ta tinh thần được việc buộc phải tự lập để tự nuôi lấy bản thân, ta cảm thấy mệt mỏi vì phải bôn ba chọn được việc khiến ổn định. Ta biết ngại ngùng khi gặp ai cũng nghe họ thăm hỏi: Ra trường đã với việc khiến chưa? Làm cho gì? Và lương ra sao? Ta biết bắt buộc tự chịu đa số bổn phận trươc sự tuyển lựa của mình, ta biết được giá trị của đồng bạc, và ko làm ra tiền khi đã ra trường là 1 thất bại. Nhiều lúc mệt mỏi muốn buông xuôi thì nghĩ lại bản thân không còn nhỏ để khiến cho được điều đấy.
Tuổi 23, ta hiểu được thất tình không bằng thất nghiệp, ta ý thức được ta bắt buộc tự lo được cho ta thay vì nghĩ đến việc để nhân tình lo cho mình, ta hiểu được để người khác lo cho mình là 1 điều quá đáng. Khi bản thân còn phụ thuộc thì tình yêu mãi là sự bàn bạc không thăng bằng, ko ai cho không ai điều gì, ta tinh thần rõ muốn bản thân với giá trị riêng thì cần độc lập về hầu hết trang bị, thay vì trông đợi vào người khác thì tự mình tậu đường để lo cho mình vẫn phải chăng hơn. Ở độ tuổi này, ta không nhìn tình yêu bằng 1 màu hồng đầy lãng mạn, ta biết rẽ ròi giữa ái tình và thực tại, ta không mù quáng để yêu mà không có tương lai, ta ko bất chấp tất cả vật dụng chỉ để được yêu, thay vì yêu bằng trái tim ta lại thiên về lí trí, ta không còn quá chú trọng vào tình ái, mà ta muốn tình ái sẽ là điều rút cuộc ta mua đến sau khi đã sở hữu một sự nghiệp ổn định.
Tuổi 23, yêu,nhưng thành hôn thì lại quá xa vời, đi đến đâu lời bài hát của Bích Phương vẫn vang ở đâu đây: 1 câu mà ai cũng hỏi hoài ta? Chịu lấy chồng chưa...? Sự nghiệp chưa với lấy chồng thì lấy gì mà sống? đã đủ sẵn sang để khiến cho vợ làm mẹ đâu, lúc nhỏ thì không nhỏ nhưng trưởng thành thì ko hẵn, vậy mà hàng xóm thì xì xào, mẹ cha thì rêu rao mình thì lảo đảo vì không muốn đề cập đến vì sao không chịu lấy chồng? Dòng tuổi ăn chưa no lo chưa đến như thế này, chồng con là loại gì đấy quá xa vời. Chẳng biết phải khiến sao khi bản thân còn hoang sở hữu và chưa thể chấp thuận được sự thực.
Tuổi 23 này, bỗng thấy mình cheo leo tột bực, khi loại gì cũng chưa đến đâu, tính phương pháp thì hòa lẫn giữa trẻ con và người lớn, mỗi đêm là những chuỗi suy nghĩ về mai sau, những nỗi buồn của 1 người đang trưởng thành, bản thân cứ mơ hồ rồi đây mình buộc phải làm gì? Chao ôi! Loại tuổi 23, thời đoạn lưng chừng nhất của một con người.
http://ift.tt/2nW7bcU
Coi thêm tại :
Dòng tuổi 23, giai đoạn lưng chừng nhất của đời người… – Lạc bước giữa Sài Gòn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét