Thứ Hai, 20 tháng 3, 2017

Hãy yêu đi thôi, vì chúng ta không ai là văng mạng! – Lạc bước giữa Sài Gòn

Tôi có nhẽ là 1 kẻ quá ích kỷ và chấp nê, hay với thể do quá lâu rồi chẳng mua nổi cho mình một tí tin yêu, hoặc có nhẽ do quá sợ hãi vì các chuyện đã qua, cần thay vì tin tưởng chấp nhận, lại quay ra phủ nhận thiết bị tình cảm đẹp đẽ đó.

Có lẽ, đã đến khi yêu được thì mạnh mẽ mà yêu đi thôi, yêu để biết, để nếm trải các giọt nước mắt rơi trong nụ cười nó ngọt ngào ra sao, để cảm nhận được niềm vui vô bờ dưới một bầu trời đầy nắng và gió nó tuyệt vời như thế nào, hay chỉ để cảm nhận được niềm tin dành cho 1 người mang thể mênh mông chẳng gì đong đếm nổi.

Và thật sự yêu để hiểu được rằng tình yêu là vô hạn, chẳng với gì có thể so sánh được với thứ tình cảm vô hình mà quá cỡ hữu hình đấy. Hãy thử cho ái tình thêm một thời cơ nữa, để hạnh phúc và hơn cả là để trái tim kia được lần nữa rộn nhịp. Nếu như cứ mãi chấp nhất trơ trẽn, sao sở hữu thể nhìn thấy bản thân trưởng bởi vậy sao sau từng đó thời kì.

Hãy yêu đi thôi, vì chúng ta không ai là bất tử!

Đôi khi trơ tráo quá con người ta lại trở nên một con người nghô nghê tới đáng thương, cứ đo đắn dừng chân chẳng chịu bước chân lên chuyến tàu bình yên ổn hằng ngày vẫn đều đặn chuyển dịch, rồi những ngày trở gió cõi lòng vụn đổ vỡ vì chẳng mang ai ủ ấm lại tự mình dằn vặt trong những cũ kỹ đau thương.

Vậy thì tại sao không thử yêu thêm 1 lần nữa, thử thêm một lần để tình yêu khẽ chạm vào trái tim đang dần héo mòn theo năm tháng buồn bã, để bản thân với thể hiểu tình yêu nhỏ bé kia quả thật là 1 phép màu mà cuộc đời này sở hữu lại, để ta với thêm động lực để trưởng thành mà đương đầu mang ngần đấy sóng gió cuộc đời ập đến.

Có lẽ, đã tới khi tin tưởng được thì hãy cứ yêu đi thôi, yêu để đôi mắt rực trẻ ranh kia nhìn đời qua lăng kính tích cực, yêu để lấy nó khiến điểm tựa làm cho ta đứng dậy vượt lên các nỗi đau trước ấy ko may người cũ để lại. Yêu để tuổi thanh xuân kia chẳng còn đọng lại hai chữ chi phí hoài, tình yêu bỗng chốc trở thành thước đo để con người ta tốt lên từng ngày và nó vô hình trở thành 1 liều thuốc giảm đau cho các tiếc nuối với tên quá khứ.

Hãy yêu đi thôi, vì chúng ta không ai là bất tử!

Với đa dạng định nghĩa về tình yêu, nhưng tựu chung lại có nhẽ gói gọn với hai từ là mù quáng. Nhưng giả dụ không mù quáng thì đâu có thể gọi đấy là yêu, phải không? Yêu 1 người, để chợt nhận ra cả thế giới đơn giản chỉ là nụ cười của người đấy, bỗng nhiên ao ước lớn to của cuộc đời đó là nhìn thấy người đấy hạnh phúc - hạnh phúc tới ích kỷ mà thôi.

Yêu một người, là khi ta nhận ra người ta muốn quan tâm chỉ là người ấy, duy nhất bóng hình đó, là khi với những nỗi niềm chỉ muốn cùng người ấy san sớt, ủi an và hơn cả yêu 1 người là khi ta thực sự mê say muốn được trưởng thành, được cộng người đó vun đắp một mai sau dưới một mái nhà êm ấm. Và chỉ khi yêu, chúng ta mới thật sự trưởng thành...

Yêu 1 người, là chấp thuận trao đi và không ước cầu đáp lại, là tin tưởng tuyệt đối trao cho người đó quyền được phép huỷ hoại bản thân mình. Đủ anh dũng và mạnh mẽ để đón nhận hầu hết kết quả mà tình ái ấy với lại.

Hãy yêu đi thôi, vì chúng ta không ai là bất tử!

Thử yêu thêm lần nữa đi thôi, để nhận ra mình vẫn còn vụng về về và rụt rè như một đứa trẻ, để cảm nhận sự ấm áp của đôi môi người đấy còn đọng lại trên gò má nó hoàn hảo đến như thế nào?

Thử yêu thêm lần nữa xem sao, để biết rằng ta vẫn còn yêu đời lắm, vẫn còn mang thể vừa tắm vừa hát 1 bản tình ca sến súa, rồi sau đấy cười ngu ngơ vì các câu hát thỉnh thoảng còn chẳng đúng nghĩa! Tình yêu đẹp đến thế, vậy sao không cho mình thêm cơ hội cơ chứ?!

Cuộc đời của chúng ta với đáng là bao, còn tin yêu lại luôn ở đó đợi ta, vậy thì sao cứ cần nhọc lòng mãi vì nỗi sợ yêu thương kia sẽ sớm bỏ chạy, chỉ cần biết ái tình tới thì đừng bỏ lỡ, lựa chọn tới tay thì hãy chóng vánh bắt lấy - hãy thêm 1 lần tin tưởng vào chính trái tim mình. Và rằng hãy yêu đi, vì ngày mai chúng ta ko ai là bất tử.


http://ift.tt/2nCWwI9

Xem bài nguyên mẫu tại :
Hãy yêu đi thôi, vì chúng ta không ai là văng mạng! – Lạc bước giữa Sài Gòn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét