Thứ Hai, 20 tháng 3, 2017

25 tuổi, ta đã không còn muốn nghĩ quá đa dạng cho chuyện tình cảm… – Lạc bước giữa Sài Gòn

Những tháng ngày lại long đong đẩy đưa nhau mà trôi qua, dạo gần đây mưa đầm đìa, mưa như vậy người ta gọi là mưa xuân, còn tôi lại nghĩ đó là sự nửa vời của thời tiết. Không lạnh, không nóng, mưa chẳng lớn, cũng chẳng nhỏ cứ khiến cho tâm cảnh của những kẻ mơ mộng trở nên mộng mơ.

Thoáng chút mà tuổi thanh xuân đã trôi vụt ra khỏi bàn tay, nắm chẳng được buông cũng chẳng xong. Cây cối thì đâm trồi nở lộc lòng người lại còn đang tơ vương các năm tháng sói mòn của dĩ vãng. Luẩn quẩn trong thương nhớ. Người thì đã mang trốn bình yên ổn, vui cười mang các thứ mới mẻ xung quanh co. Chỉ còn ta vẫn ngốc nghếch có những câu hỏi ngờ nghệch " Anh còn nhớ hay đã quên? Liệu người còn nhớ tới cái ngày mà..."

25 tuổi, ta đã không còn muốn nghĩ quá nhiều cho chuyện tình cảm...

Nực cười thật, không bắt buộc ta đang nhớ người mà ta đang nhớ ta của chiếc thủa hết mình vì tình yêu, hết mình vì đã chọn được người khiến cho ta nhớ mong da diết khi đêm về. Không bắt buộc ta đang nuối tiếc người mà ta nuối tiếc ta, nhớ tiếc ta của loại ngày cười không lo nghĩ, khóc cũng ko quan tâm đất trời.

Giờ ta đã ở mẫu tuổi 25, không quá trẻ cũng ko phải già. Ta thấy với lỗi có chinh ta vì đang sống nửa vời, chẳng còn sở hữu điều gì khiến cho ta nhớ nhung da diết, chẳng sở hữu chuyện gì khiến cho ta khóc òa như đứa trẻ. Ba má thì mong ta yên ấm, bạn hữu thì chờ xem ta thành thân với ai, người ngoài thì nghĩ ta bị hâm vì tới giờ vẫn chưa sở hữu người yêu. Ta thì vững chắc mình bị điên vì chẳng rung động mang bất cứ người nào.

Họ đi qua chuyển động, rồi lại chẳng có ai ở lại, vì đến chính bản than ta còn không thể giữ ta ở lại với các vật dụng tình cảm tình thật thì sao sở hữu thể ích kỉ để họ mãi bên ta đây. Giả dụ mình chẳng thể khuyên mình điều gì thì xin đừng bao giờ ép người khác làm thế. Phải chúng ta lại đi qua nhau. Họ là vết thương của ta, ta lại là vết thương của ai đó. Cuộc đời vốn gĩ là sự lẩn quẩn của một trò chơi, chính là sự nửa với của 1 cái ấp ủ với người xa lạ.

25 tuổi, ta đã không còn muốn nghĩ quá nhiều cho chuyện tình cảm...

25 tuổi, ta đã không còn muốn nghĩ quá đa dạng cho chuyện tình cảm, ta nghĩ về các điều khác chân thật hơn. 25 tuối ta đã quên đi những suy tính tuổi xanh, đã quên đi khao khát về mối ngọn nguồn, cũng quên lãng đi 1 số chuyện mà không bắt buộc quên.

Có nhẽ khi ta gặp được 1 người khi ta ở bên ta thấy mình ko cần cô gái 25, thấy ta dường như không buộc phải phải trưởng thành nữa, làm cho ta dừng viết những bài đầy tâm cảnh như thế này. Thì ta nghĩ là mình đã hiểu ra. Anh đấy chính là người sẽ ở bên ta tới cuối đời.Mặc dù nụ hôn đầu không khiến cho tim loàn nhịp, cho dù ta ko mất ngủ vì nhớ anh ấy. Nhưng sở hữu điều ta biết chắc chắn. Ở bên anh ấy ta sẽ thấy mình là 1 cô gái hạnh phúc nhất!.

Lúc ấy ta biết, có lẽ ta đã ko cần bắt buộc trưởng thành nữa.


http://ift.tt/2n7sc77

Coi thêm ở :
25 tuổi, ta đã không còn muốn nghĩ quá đa dạng cho chuyện tình cảm… – Lạc bước giữa Sài Gòn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét