Em đang ở vào giai đoạn mà người ta thường bảo là đẹp nhất của đời người, em còn trẻ, vẫn còn đủ sức vác ba lô và đi khi thích, vẫn còn đủ những hoài bão và đam mê. Vậy mà nó dần trôi qua nhanh quá, đủ để khi nhìn lại em bỗng thấy giật mình.
Trước đây, thanh xuân của em là cô gái sôi nổi mỗi mùa 20-11 về, em hát, em múa, em tham gia vào bất kể thứ gì mà em cho là mình làm được. Thanh xuân của em là những ngày ăn cùng, học cùng, quậy cùng các thí sinh trong mỗi mùa thi về. Thanh xuân của em là những giờ miệt mài trên giảng đường, những buổi quậy tưng cùng lũ bạn và những chuyến đi xa.
Thế mà giờ đây. Em, cô gái cự giải hay buồn lung tung và hay nghi ngại những điều nhỏ nhặt. Em, bỏ quên vài thứ vào trong quá khứ, vẫn muốn lấy lại ngần ấy thứ, nên vẫn luôn dằn dặt mình, nên đến giờ vẫn chưa thể quên được. Có những chuyện đau buồn đã đi qua, nhưng vết sẹo thì còn nằm lại.
Em đã nhiều lần tự ngẫm, mình sẽ thế nào trong 3 năm tới, già đi, xấu đi, yếu đi,...tất nhiên rồi anh nhỉ. Còn anh? Những chàng trai tuổi ấy vẫn còn phong độ lắm, đó mới là lúc anh trông thật phong trần và cuốn hút, ngược với em, một bà cô già khó tính. Thế thì nếu mình chờ đợi, 3 năm tới anh có còn nhớ về em?
Dù rằng biết thời gian sẽ trôi rất nhanh, thế nhưng, liệu rằng mọi chờ đợi ấy có đáng hay không. Có những người ở bên nhau rất lâu rồi lại chia xa thì liệu rằng giữa bốn bề là người thế này em có thể tìm thấy anh hay không.
Không phải là buồn như trước đâu, chỉ là cô đơn xíu thôi. Cô đơn quây quanh căn phòng, quanh cả hơi thở. Cũng không phải không có ai đâu, chỉ là em sợ thế thôi. Em sợ bắt đầu một đoạn đường mới, để rồi lại hao mòn chính con tim mình. Em sợ một sớm mai nào đó, người đó sẽ như anh, biến mất, không một lời. Và em sợ tuổi xuân mình sẽ lại trôi qua mà em không thể ghi dấu lại khoảnh khắc hạnh phúc khi yêu và được yêu. Vậy nên em đã ngừng chờ và hy vọng. Tuổi xuân của em sắp qua rồi, nói với nhau một lời rằng có thể được hay không?
Anh à, chàng trai nào ấy của tương lai à. Em có thể chưa già nhưng tâm hồn em già cỗi. Em hay buồn vì người thương đã cũ nào ấy. Em sẽ đến bên anh bằng chỉ nửa mảnh tim còn nguyên vẹn. Nhưng mà anh có thể bao dung cho em một chút được hay không. Anh sẽ yêu em nhiều hơn, quan tâm em hơn một chút so với những người đang theo đuổi em được hay không. Và anh à, anh hãy là người lưu lại tuổi thanh xuân giúp em nhé. Để khi qua rồi tuổi thanh xuân em vẫn vui tươi như thế, sẽ có những bức ảnh thật dễ thương khi ở bên nhau, sẽ có những kỷ niệm đong đầy trong trí nhớ, và có những hạnh phúc cất giữ nơi con tim. Đoạn đường mình sẽ đi sau này sẽ vẫn có đôi như thế, em và anh, thanh xuân của em và tuổi trẻ của anh.
Anh nhớ nhé, nhớ sẽ làm những điều ấy giúp em nhé, em chỉ cần thế thôi là đủ lắm rồi.
Rất mong được biết anh là ai, chàng trai sẽ giữ dùm em tuổi thanh xuân này. Thương anh.
Xem nguyên bài viết tại :
Em sợ tuổi xuân mình trôi qua mà không yêu và được yêu… – Lạc giữa Sài Gòn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét