Chủ Nhật, 16 tháng 7, 2017

Nếu chúng ta đều sợ đi lạc đường, thì biết bao giờ mới có thể tìm ra nhau… – Lạc giữa Sài Gòn

Người ta vẫn nói trong tình yêu sợ nhất là đi lạc đường, là yêu sai người, là đầu tư thanh xuân vào một mối tình không có hồi kết tốt đẹp. Cho nên người ta mới sợ hãi và e dè, ngại mở lòng với những người mới, ngại tìm hiểu những mối quan hệ mới. Nếu có thử mở lòng, người ta cũng sẽ mang theo một tâm lý rất ăn – thua. Nghĩa là xác định tìm hiểu trong sự dè dặt, sau đó nếu không tìm được lý do để ở lại, thì lập tức rời đi.

Nhưng tôi thì lại nghĩ nếu cứ ôm khư khư sự "chắc cú" và "ăn thua" ấy vào những cuộc tình, thì e rằng chúng ta chẳng phải đi tìm người sẽ yêu, mà chỉ đơn giản là đi tìm một người có đủ điều kiện để đáp ứng nhu cầu của bạn thân. Khi ấy, có thể tình yêu sẽ bớt đẹp đi rồi.

Tình yêu đẹp nhất là khi người ta sẵn sàng lao vào đời nhau không ngại ngần, không toan tính, thậm chí là chấp nhận đau thương để kiếm tìm về hạnh phúc. Đơn giản chỉ cần là đúng người ấy, khiến cho trái tim chúng ta đập nhanh. Đúng người ấy, khiến cho môi cười chúng ta nhẹ bẫng. Cũng chỉ là đúng người ấy, thì chúng ta mới có thể an yên vui vẻ. Khi ấy, mới là tình yêu đích thực – thứ tình cảm cao đẹp mà chúng ta hằng mong muốn.

Nếu chúng ta đều sợ đi lạc đường, thì biết bao giờ mới có thể tìm ra nhau...

Còn nếu như chúng ta đi tìm những mảnh ghép hoàn hảo, nhưng lại không có sự tương đồng hòa hợp về tâm hồn, thì tình cảm đó là một sự vá lắp, một sự tạm bợ. Mọi sự tạm bợ trên đời này đều sẽ không bền chặt. Đến một lúc nào đó chúng ta sẽ nhận ra rằng chúng ta đang không tìm thấy nhau mặc dù vẫn ở cạnh bên nhau.

Do vậy, đường còn dài, tuổi đời còn mênh mông, tình yêu vẫn chưa có nơi nương tựa, thì hãy cứ mải miết mà đi đi. Ngại ngần chi yêu lầm yêu lỗi? Tuổi trẻ của chúng ta không thể biết được đâu là đúng người cần tìm, nếu không thử trải qua vài lần va vấp. Chúng ta cũng khó lòng có thể biết được đâu là tình yêu, nếu như chưa từng trải qua những thứ cảm tình na ná với tình yêu.

Đừng mang nặng trong mình tâm lý ngại sai ngại sửa. Bởi vì tình yêu vốn dĩ vẫn bao dung chúng ta hết lần này đến lần khác. Hạnh phúc cũng sẽ được phân chia đồng đều và chờ tới lượt chúng ta thôi. Quan trọng là chúng ta phải biết nắm bắt, phải đứng dậy đi tìm, cũng phải đấu tranh để đạt được điều đó.

Nếu chúng ta đều sợ đi lạc đường, thì biết bao giờ mới có thể tìm ra nhau...

Yêu một người là một chuyện rất khó, giống như một kẻ mù đường cứ loay hoay hoài trong thành phố chẳng tìm được lối ra. Nhưng hãy cứ xem như bản thân mình là những kẻ mù đường đầy nhiệt huyết. Đi sai thì đi lại, chưa tìm được đúng được thì bắt đầu hỏi han. Vẫn cứ tích cực, vẫn cứ tìm tòi, rồi chúng ta sẽ khám phá ra đúng được mình cần đi để đến đích.

Tình yêu cũng là một cuộc hành trình mà ở đó cả hai bên đều phải là người xuất phát. Nếu chúng ta cứ vì sợ sai đường lạc lối mà giậm chân tại chỗ, thì đến bao giờ mới có thể tìm ra nhau? Mọi thứ đều có thể qua thử nghiệm để được đánh giá, để được đúc rút kinh nghiệm. Cho nên đừng mãi chờ đợi tình yêu bỗng dưng rơi "độp" xuống cuộc đời mình.

Nào, những trái tim tuổi trẻ, cứ đi ra ngoài thế giới và cứ yêu đi!

Coi bài nguyên văn tại :
Nếu chúng ta đều sợ đi lạc đường, thì biết bao giờ mới có thể tìm ra nhau… – Lạc giữa Sài Gòn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét