Có phải em đang cô đơn? Có phải em đang cần lắm một bờ vai? Nhưng em chẳng có ai để dựa dẫm,một mình em phải gánh chịu áp lực từ mọi phía, dồn dập và mệt mỏi. Nhưng em ơi, dù thế nào cũng đừng vội, xin đừng vội nắm lấy một bàn tay nào cả. Lúc yếu đuối trái tim chẳng đập đúng nhịp bao giờ đâu. Em có thể vượt qua mà, mọi điều sẽ ổn cả thôi.
Sự cô đơn chẳng bao giờ vây lấy em mãi mãi, nó sẽ đến rồi đi. Bản thân là ở chính em có thể vượt qua được hay không. Con gái thì chẳng ai mạnh mẽ nhưng phải tập mình đứng vững khi cần thiết, vì trên đời này chẳng biết được ai sẽ thương em và ai sẽ làm đau em. Nếu chưa thật sự chắc chắn xin đừng vội. Bàn tay nào lúc đơn côi cũng sẽ rất nồng ấm, bờ vai nào khi dựa dẫm cũng đều rất êm ái. Nhưng nó có là của riêng ta hay không thì chưa biết được.
Thời đại này sự chân thành là một thứ xa xỉ, em chân thành nhưng người khác thì không. Điều phải rõ là chỉ em được quyền tin chính em..có như vậy sự an yên trong sẽ không bị đánh mất, rồi thời gian sẽ cho em nhìn ra người nào là người đáng để em dựa dẫm, đừng vì phút yếu lòng mà trao trái tim nhầm chỗ, đau thương sẽ do ta nhận lấy. Hãy tập thương lấy mình, tập chiều chuộng chính mình vì chỉ có em mới hiểu được chính em.
Xem bài nguyên mẫu tại :
Có người thương là may mắn, còn nếu không em có thể tự thương lấy mình mà.. – Lạc giữa Sài Gòn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét