Khi em nức nở trong tiếng khóc hỏi chị: Tại sao em đã giành tất cả, đã hy sinh quãng thời gian đẹp nhất cho anh ấy? Vậy rồi ngày hôm nay anh ấy vẫn rời bỏ em mà đi không hề ngoảnh lại?
Em yêu một người không hề sai, nhưng dốc hết lòng chỉ để tin 1 người thì là em không đúng. Trên thế gian này người duy nhất em được tin tưởng là bản thân em - chứ không phải một tên con trai nào đó thốt lên câu yêu em ở trót lưỡi đầu môi, gió thoảng cái là bay tít không biết về tận Cực nào của Trái đất.
Yêu là yêu, vậy em cho chị hỏi lý do em hy sinh quá mức là gì. Nếu em trả lời là vì yêu thì em đã sai ngay từ bước ban đầu rồi. Khi em nhận ra - ĐÓ LÀ HY SINH - thì em à, đó không phiải là sự hy sinh nữa rồi. Đó trở thành sự toan tính, Tôi cho anh cái này thì anh phải đối xử với tôi như thế nọ. Nhưng em biết không? Không chỉ trong tình yêu, trong cuộc sống này: Mọi sự toan tính đều độc ác.
Cậu ta không ngoảnh lại chẳng phải là cách giữ chút tự tôn cuối cùng cho em sao? Chỉ với 1 cái quay đầu rồi em lại tự huyễn hoặc bản thân người ta còn thương em, để rồi bất chấp tất cả mà nắm lấy cái cuộc tình như một chiếc vòng rỉ sét vậy. Vừa đau tay, vừa bẩn tay mà rồi chiếc vòng sẽ vẫn đứt mà thôi.
Việc của em bây giờ à? Buồn thì khóc - khóc cho thỏa. Nhưng chọn chỗ mà khóc chứ không phải bạ đâu khóc đấy, người ta lại tưởng tâm thần. Chỉ có nữ chính ngôn tình khóc đường, khóc chợ, khóc bụi rậm thì vẫn xinh thôi. Còn em thì..thôi bỏ đi.
Nhớ cứ nhớ - nhớ đến khi nào chán ngán, chẳng ai cứ nhìn mãi 1 người không nhìn mình cả đâu. Xong rồi sao? Rồi thì xinh đẹp, đứng dậy mà sống rồi lại xinh đẹp.
Cứ xinh đẹp đi rồi quyền lợi sẽ đến, trong đó có cả quyền Hạnh phúc nữa. Hiểu chưa?
Đọc nguyên bài viết tại :
Tại sao dù hy sinh nhiều, em vẫn bị bỏ rơi? – Lạc giữa Sài Gòn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét