Cách đây vài hôm, mình và thằng bạn đang chăm chú làm bài trong quán cà phê, chẳng biết thế nào thì tự dưng hắn kể mình nghe về "Hồ ly chín đuôi không yêu được ai, nó sẽ tự cắt một đuôi của mình để sống cô đơn tới khi chết", nói thiên nói địa hồi thì nó bảo mình "Tao chia tay với nhỏ rồi!". Mình khẽ "Ồ!" một tiếng sáo rỗng, vì mình chẳng tin. Thế quái nào tụi nó chia tay, trong một tháng 30 ngày thì cách 2 ngày 1 lần lại bảo như thế mà. Chợt thấy im lặng hồi lâu, mình ngước qua thì thấy mắt nó nhòe nhòe, ngồi nghe một hồi thì câu chuyện tình yêu siêu đẹp siêu dễ thương siêu cổ tích sau 6 năm 4 tháng 17 ngày của tụi nó, trong một hôm đẹp trời nọ đã thật sự chấm dứt thật rồi.
Ôi bọn này yêu nhau hay lắm, ngày bắt đầu cũng là ngày tụi nó đội nắng đi mua trà sữa, vô tình gặp nhau. Kết thúc cũng là lúc cả hai đứa đang tay trong tay đi tới tiệm trà sữa đó. Chẳng biết đang vui vẻ cười nói gì, thì cùng một lúc cả hai mở lời chia tay nhau. Chuyện có vẻ như đùa mà thiệt, tụi nó chia tay nhau mà không một luyến tiếc gì, một nước là đi, một nước là rẽ hai ngả. Bạn mình bảo, nó không hề tiếc, cũng không có ý định quay lại, chẳng vì phải hết thương hết yêu mà vì cảm thấy "Không nên nữa mày ạ!". Mình định bụng, "Ô hay, bọn mi yêu nhau lâu nên có suy nghĩ độc đáo vậy hả? Trong tình yêu có nên và không nên hay sao. Cái lý lẽ như cùi bắp gặm không hết này, mình tưởng mấy đứa ế ế như mình khi cô đơn quá mới chế được chứ!" Mình tức quá hỏi luôn và nó bảo mình, với cái giọng ông cụ non của nó là "Tao muốn đi xa, tao còn sự nghiệp, tao còn nhiều thứ muốn làm quá. Mà bạn gái tao thì chỉ muốn yên phận ở một nơi, sống những ngày bình yên là được."
Nói mấy câu sến sẩm thì ra hắn thấy có lỗi với bạn gái hắn vì mỗi khi thằng đấy mà tập trung vô việc gì cả việc làm hay việc học là chẳng còn biết tới ai. Nó bảo như vậy thì làm khổ cho bạn gái nó quá, nó bảo bạn gái nó dễ thương lắm, nó khen suốt. Nó nói với mình, thật sự sẽ có người khác cho bạn gái nó những điều tốt hơn nó hiện tại. Mình nghe xong mà chỉ biết mĩm cười, ngậm ngùi. Mấy cái này trong mấy cuốn tiểu thuyết mình đọc thấy hết rồi, chỉ khác là trong tiểu thuyết cái kết nó đẹp hơn, hạnh phúc hơn nhiều. Mình chợt nghĩ mình ngốc thật, tiểu thuyết mấy khi được như thực tại, nhân vật trong đó lại là niềm tin của người viết, còn con người thì khác, con người thì có nhiều lý do hợp lý để lựa chọn, và cách để họ không còn ràng buộc gì, họ sẽ chọn cô đơn.
Lúc đó mình nhớ đến đoạn kết của La La Land, nhớ đến nhiều bài viết vô cùng hay về những hoài bão, về sự bồng bột của tuổi trẻ. và nhớ cả cái câu mà tụi mình hay truyền nhau "Stay hungry, stay foolish" mà muốn chảy nước mắt vì cảm thấy tủi quá. Mình biết là điều thú vị nhất của tuổi trẻ này là có thể đổ lỗi, đỗ lỗi cho tuổi tác, đỗ lỗi cho ước mơ. Khi sai trong thời điểm tuổi trẻ thì cứ dựa vào số năm mà mỗi người sẽ còn tồn tại mà sửa sai, chẳng ai trách đâu, vì khoa học chứng minh rằng tuổi càng cao, não mới tiến hóa hết nêu không có nhiều tác động ngoại cảnh nào.
Mình biết, khi đứng giữa đại lộ thênh thang của tuổi trẻ, thật khó mà định hướng sớm được con đường mà mình muốn đi, đôi khi sẽ lạc đường vì những cung đường đẹp đẽ và thu hút. Sau khi xác định con đường nào lại hoang mang tìm kiếm người đồng hành trên con đường đó, có người mong muốn gặp được một ai đó đến tột cùng, có người lại chọn "hữu duyên thiên lý năng tương ngộ". Bằng cách này hay cách khác, để giải thích cho mọi chuyện là sự lựa chọn mà thôi.
Tuyệt nhiên, mọi thứ có lẽ sẽ tốt hơn khi bạn không hối hận với bất kì quyết định nào. Cô đơn hay không cô đơn, kết lại là do bản thân, khi một người chọn cô đơn chỉ là họ đang lay hoay giữa những lựa chọn, lay hoay với những giấc mơ. Mà có những lựa chọn đôi khi có thể giết chết khoảng những thời gian tươi đẹp, những sự lựa chọn vô định, khiến nỗi cô đơn và hoảng sợ đôi khi bị đẩy đến tật cùng lúc nào không hay.
Nhiều khi để bình yên lại, chỉ ngồi trong một căn phòng nào đó và nghĩ thật sâu vào những việc mình đã trải qua, ánh đèn trong phòng lúc này không cho chỉ cho ánh sáng màu trắng vàng mà còn cho ta cảm nhận được màu cũ kĩ của kí ức những ngày đã qua. Để ta nhìn rõ hơn về mình của quá khứ và về mình tại những chân trời mới mà ta đã quyết định sẽ dùng mọi cách để đi trên đó.
Hồ Xuân Hương bảo rằng "Tuổi trẻ đâu hai lần thắm lại" nên dù bị đẩy vô những hố đen nào của vũ trụ thì bạn cũng nên thiết lập một tâm thế hết sức sẵn lòng, chủ động hất mặt ra và tuyên bố hùng hồn "Chơi hết!", mặc kệ mọi thứ, mặc kệ cô đơn, mặc kệ đôi khi bạn sẽ bị ăn mìn liên tục. Haha.
Đạo diễn Damien Chazelle từng khẳng định là những kẻ dại khờ thì đáng được yêu mà, vậy nên hãy cứ ngu ngơ, ngây ngô, dại khờ, vì biết đâu khi nhìn mọi thứ bằng một cách đơn giản, bình thản như vậy, lại thấy nhiều điều hay ho.
Cô đơn đôi khi không do mình lựa chọn mà là trong vô thức bản thân vô tình đang dựng lên những bức tường, không phải để ngăn chặn người ngoài xâm nhập mà để xem ai đủ quan tâm phá vỡ chúng.
Coi thêm tại :
Khi không muốn ràng buộc gì, người ta chọn cô đơn… – Lạc giữa Sài Gòn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét