Sáng nay lại bắt đầu bằng vài dòng tin nhắn, rồi lại nhấn nút xóa vội vàng, vội vàng xem như ta đã gửi dù chỉ là gửi vào mây vào gió, cho tan đi những nhớ thương dai dẳng cứ theo ta từng ngày... thiết nghĩ cuộc đời này cuối cùng ta còn phải ôm bao nhiêu tiếc nuối nữa mới thật sự trưởng thành...
Hôm nay em nhớ anh, chẳng biết tại sao lại nhớ nhiều đến thế, đêm hôm qua cũng vậy, gần như trắng đêm với những đơn độc vây lấy mình... em đã muốn gửi cho anh một tin nhắn rằng người sống có tốt không?... vẫn biết rất rõ một điều người đang sống rất tốt, nhưng sao vẫn rất muốn hỏi... hôm nay em mệt, em nhớ anh quá, em muốn nghe một câu nói từ người thôi có được không...
Thật em rất muốn gửi, rất muốn bi lụy như thế để giữ lấy thứ mình yêu thương, nhưng mà chắc lý trí đã thắng, mãi mãi là tin nhắn chờ, mãi mãi viết rồi lại xóa, mãi mãi là mây là gió hiểu lòng em... ngày người còn ở lại, người nói với em rằng, người sẽ không liên lạc với mọi người, chỉ với em thôi... nhưng bây giờ người lại liên lạc với tất cả mọi người... trừ em. Ừ em không muốn người thương hại mình nữa, em muốn giữ lại chút tự tôn cuối cùng, nên đành im lặng dõi theo, dõi theo đến tận cuối cùng...
Cuộc sống này là những ngày đơn độc tìm kiếm bình yên, lòng thì muốn bình yên nhưng con tim thì cứ đi hoang mãi, yêu một cách mù quáng rồi lại hết lòng kiên định với tình yêu ấy... ta biết ta đã sai... cái sai nghiêm trọng nhất là với chính mình ấy, tuổi trẻ đâu có dài sao lại dốc hết tâm can cho người không thể, cuộc đời có bao nhiêu con đường phải lựa chọn, có đớn đau thế nào cũng phải tìm cho được thứ phù hợp với mình, nếu một đôi giày luôn làm bạn đau chân mỗi khi đi nó, thì nhất định bạn phải vứt bỏ dù nó có long lanh như thế nào, dù bạn có thích tới cỡ nào đi nữa... đôi giày không vừa chân chắc chắn là của kẻ khác, ta có cố cũng chỉ làm chân ta sưng phồng đau đớn, đi mãi thì chẳng bao giờ lành được.
Điều buồn nhất là nhận ra rằng mình cứ yêu ai đó mà mình không thuộc về, buồn hơn nữa là ta luôn lạc lõng trong chính con đường mà mình chọn lựa mình tin tưởng... Tất cả những gì xảy ra trong cuộc đời mình, nếu bạn không thể thay đổi được thì hãy buông bỏ, nếu thứ tình yêu ấy làm cho bạn đau đớn quá nhiều thì chắc chắn tình yêu ấy là sai rồi, nếu bạn không thể quên được thì cứ nhớ, thời gian sẽ đồng hành cùng bạn, dẫn dắt bạn đi qua nỗi đau không phải bằng cách quên đi mà là bạn phải thích nghi với nó... đúng là chả ai muốn mình thích nghi với những khó khăn cả, nhưng chẳng có ai trưởng thành mà không trải qua vài lần thất bại, vài lần đau đớn...
Trong tất cả các lĩnh vực từ công việc cho đến tâm tư tình cảm, ai thành công mà không thất bại đôi lần, cuộc sống giống như bạn đang chiến đấu vậy, đấu tranh để dành lấy những gì tốt nhất cho chính mình... cố gắng và cố gắng mọi điều tốt đẹp đang chờ bạn, người dành cho bạn, yêu thương bạn vẫn đang ở đâu đó chỉ là chưa đến lúc bạn tìm thấy mà thôi...
Bình yên vẫn ở đó thôi, bằng cách này hay cách khác, chỉ là chúng ta tin hay không, cứ đi tìm nếu không thấy hãy nghĩ rằng đơn độc cũng là một thứ bình yên, giữ cho lòng có một quãng nghỉ... lòng bớt mệt mỏi rồi hãy bước tiếp... bởi vì kết thúc là để bắt đầu...
Coi nguyên bài viết ở :
Đôi giày không vừa chân chắc chắn là thuộc về người khác, chứ không phải bạn. Chuyện tình cảm cũng vậy… – Lạc giữa Sài Gòn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét