Chủ Nhật, 23 tháng 7, 2017

Ai rồi cũng phải quên đi những nỗi đau để học cách yêu lại từ đầu – Lạc giữa Sài Gòn

Có những ngày, mở mắt tỉnh dậy thấy lòng thật trống trải. Không phải là cảm giác bàng hoàng, chỉ là cảm thấy như cái gì cũng không có, cũng không còn yêu thương, mọi thứ tình cảm đều ra đi vô tung vô tích chẳng một lý do gì. Lúc đó chỉ muốn ở một mình, tận hưởng cái cảm giác thanh thản đó, phải đi qua thương đau nhiều rồi người ta mới cảm thấy tận hưởng cảm giác của sự trống vắng, cảm thấy cả thế giới này đều biến mất, không còn ai có thể khiến mình tổn thương hay bận lòng nữa, thật sự rất thoải mái.

Trái tim con người, tưởng nhỏ bé mà hóa ra mông mênh dữ lắm. Không biết đã bao nhiêu lần chúng ta tỉ mẩn ngồi xếp lại những mảnh ký ức ngổn ngang về một-ai-đó, gói thật kỹ vào chiếc hộp lãng quên. Rồi, giữa những bộn bề cuộc sống, chúng ta dường như cũng… quên thật.

Nhưng quên, chỉ là không còn yêu như bão táp mưa cuồng, không còn day dứt như chết đi sống lại, chứ thử hỏi có được mấy ai dám khẳng định mình đã quên hết tất thảy những điều đã qua, những cái tên, những con người đủ duyên nhưng chẳng đủ nợ để tiếp tục đồng hành cùng nhau trên chuyến xe cuộc đời.

Ai rồi cũng phải quên đi những nỗi đau để học cách yêu lại từ đầu

Mà thôi, vốn dĩ quên hay nhớ cũng chỉ là một định nghĩa vô chừng của ngôn ngữ. Bởi lẽ dù thế nào đi nữa, chúng ta vẫn phải tiếp tục cuộc hành trình, và biết đâu ở trạm kế tiếp, ta sẽ gặp được một người khiến mình không còn phải bận lòng vì những quên - nhớ, nhớ - quên.

Có lẽ mọi người đều định nghĩa từ "yêu" quá mức cầu kì, nên đôi khi không thể nhận ra rằng nó đang hiện diện. Kỳ thực chỉ cần đặt nó trong câu chuyện trên là bạn sẽ tìm ra đáp án. Chúng ta đều nhìn tình yêu qua khung cửa kính, có rất nhiều thứ con người ta có thể thích, nhưng không nhiều thứ đem đến cho ta cảm giác yêu quý thật lòng. Đừng nhầm lẫn thành tâm và sự rung rinh phút chốc, hãy tìm người để bạn có thể dũng cảm bước qua ranh giới cái tôi lấn át, như việc bạn có can đảm để đẩy cửa bước vào cửa hàng kia, dù rằng có bị chê béo chê lùn, cũng vẫn tự tin thử chiếc áo kia dù chỉ một lần duy nhất.

Tới một giai đoạn nhất định của cuộc đời, chúng ta sẽ không còn bận lòng với chuyện thắng thua, chọn cách im lặng và mỉm cười để ứng đối với mọi áp lực ngoài kia. Đó không phải là hèn yếu hay nhu nhược, đó là khi chúng ta và cuộc đời tìm được cách để bao dung và yêu thương nhau. Hiểu được rằng, vì sao để người khác chi phối sự buồn vui của bản thân cũng là một loại hạnh phúc.

Đọc nguyên bài viết tại :
Ai rồi cũng phải quên đi những nỗi đau để học cách yêu lại từ đầu – Lạc giữa Sài Gòn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét