Có bao giờ giật mình tỉnh giấc
Ta nhớ người đã không thuộc về ta?
Yêu, cho cùng cũng là một cảm giác tự dày vò nhau qua từng đoạn năm tháng, có chăng, là trong từng miền ký ức ta đặt chân qua, đọng lại chút dư vị ngọt ngào của tuổi trẻ. Khi bạn thật lòng yêu một người mà không hề toan tính, khi kỳ vọng bạn đặt nơi người đó lớn hơn cả kỳ vọng bạn đặt cho chính mình, thì bạn đã sai lầm. Ai đó đã từng nói, yêu một người vô tâm, còn đau đớn hơn nhiều so với đơn phương một người, bạn tin không?
Những năm tháng qua bên cạnh nhau, Anh đã thống lĩnh tất cả tình cảm có được trong em, đã là thói quen mà em không dám từ bỏ, là nguồn sống duy nhất mà em muốn tựa vào. Nhưng anh biết không, có lẽ, em nên yếu đuối một lần này thôi để rồi ngừng thương, ngừng vương vấn, ngừng tin rồi Anh sẽ thay đổi, sẽ dành trọn vẹn tình cảm này về phía em. Cũng đã đến lúc, em sẽ thôi đợi anh vào cuối tuần, thôi mè nheo để được anh năn nỉ, thôi đánh đổi cả thế giới chỉ để yêu anh.
Có bao giờ, anh dành cho em toàn bộ sự ưu tiên nhất định mà anh có? Không có phải không anh. Ừ thì đành buông tay để giữ lại một đoạn đẹp đẽ của cả thanh xuân, dù em đau đớn, dù em tuyệt vọng, nhưng đã đủ để em buông tay. Em đã từng hứa với chính mình, sẽ không bao giờ buông bỏ một người vì em mà khóc, một người vì em mà đợi hàng giờ đồng hồ, một người chỉ cần em bảo em không vui mà chạy ngay về phía em. Nhưng cũng chính Anh mang lại cho em vô vàn những giọt nước mắt, cũng chính anh bao lần vì những thứ đam mê vật chất khác mà quên đi em. Thì thôi, em xin buông tay anh và giữ cho riêng mình khoảng thời gian đẹp nhất.
Nếu buông tay là mất tất cả, liệu nắm chặt có giữ được gì không?
Xem bài nguyên mẫu tại :
Yêu một người vô tâm, còn đau đớn hơn nhiều so với đơn phương… – Lạc giữa Sài Gòn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét