Thứ Tư, 24 tháng 5, 2017

Rồi em sẽ ổn thôi, dù vắng anh… – Lạc giữa Sài Gòn

"Chúng mìnhchia taynhé...". Anh nói.

Ừ, thì chúng mìnhchia tay...

Những ngày đầu tiên...

Cả thế giới của em bỗng vỡ tan ra thành từng mảnh.

Em nhốt mình quanh 4 bức tường, nằm cuộn mình trong chăn, để mặc cho bản thân chìm đắm trong những nhớ thương, những tự hỏi tan vào trong nước mắt. Em lục tung tất cả những tấm ảnh chúng ta đã từng chụp, những tin nhắn yêu thương mà chúng ta đã từng viết.

Em đã làm nói những gì?

Anh đã làm những gì?

Chúng ta ai đúng ai sao?

Tất cả đều không còn quan trọng nữa.

Những đắng cay, những vui buồn, những cái hôn rất nhẹ trên trán đều chỉ còn là kí ức...

Tất cả những gì em cảm nhận được chỉ là hai từ "trống trải".

Hai bàn tay em nhỏ lắm, cố níu, cố giữ thế nào cũng không nắm được bàn tay anh.

Em đã cố làm tất cả mọi thứ - kể cả những điều ngu ngốc nhất để khiến cho cái cảm giác trống trải ấy biến đi. Nhưng tất cả đều vô ích...

Em nhớ tất cả về anh. Em nhớ cách anh nhẹ nhàng ôm lấy em từ phía sau rồi khẽ tựa cằm lên mái tóc em. Em nhớ những nụ hôn ngọt ngào lên trán em vào những đêm đông muộn khi anh đưa em về nhà.

Em vẫn thấy hình bóng anh ở tất cả mọi nơi: trong quán café mà chúng ta vẫn thường ngồi, trên đường phố nhộn nhịp quen thuộc mà chúng ta đã từng đi, ở những quán ăn mà cuối tuần chúng ta vẫn thường đến...

Em nhớ anh.

Em muốn gặp anh.

Em muốn nghe giọng anh dỗ dành.

Bao giờ cảm giác này mới biến mất? Liệu có bao giờ em hết yêu anh?

Rồi em sẽ ổn thôi, dù vắng anh...

Em đã từng nghĩ như thế.

Em đã từng cho rằng cả đời này vẫn sẽ mãi mãi chẳng thể nào quên anh được.

Nhưng thời gian cứ thế trôi qua và em biết rằng em phải trở lại cuộc sống của mình. Em chẳng thể nào níu kéo anh được nữa.

Em bắt đầu quay lại với nhịp sống thường ngày. Em bắt nhịp lại với những cuộc vui với bạn bè. Em lại muốn đi mua sắm, em lạitrang điểmmỗi khi ra ngoài. Em bắt đầu nói chuyện với những chàng trai xung quanh. Nhưng dường như trái tim em chẳng bao giờ trật nhịp trước bất kì ai khác...

Cuộc sống không anh...

Vẫn trống trải lắm anh à.

Em bắt đầu học những thứ mới. Em cắt một kiểu tóc mà em chưa bao giờ thử. Em mua những bộ đồ mà em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ mặc. Em gặp gỡ những người mà em chưa bao giờ nghĩ sẽ có thể quen. Em thử hoàn thành nhữngước mơ, những kế hoạch mà em đã lỡ hẹn hàng năm trời. Chẳng biết từ lúc nào cuộc sống của em lại bừng sáng, lại tràn ngập những niềm vui. Ngay cả khi cuộc sống đã chẳng còn có anh trong đó.

Rồi em gặp lại anh.

Em đã tưởng rằng mình đã ổn mà không có anh, nhưng khi vô tình gặp lại anh, em có cảm giác như thế giới của mình lại vỡ tan ra một lần nữa.

Có lẽ nào em vẫn chưa thể buông tay? Những kí ức em nghĩ mình đã quên chợt ùa về mạnh mẽ hơn bao giờ hết...

Chúng ta đã từng là của nhau... Đã từng anh nhỉ...

Nhưng còn rất nhiều điều đợi em ở đằng trước, và nếu em cứ giữ anh mãi trong lòng, có lẽ em sẽ chẳng bao giờ biết đến thứ tốt đẹp ấy...

Rồi em sẽ ổn thôi, dù vắng anh...

Thế nên em đã cố gắng thật nhiều để thay đổi. Thế giới của em khác rồi. Em đã không còn là cô gái của ngày xưa nữa. Em đã sẵn sàng để những kí ức về anh đơn thuần chỉ còn là kí ức. Sẽ còn rất lâu nữa em mới có thể sẵn sàng để yêu lại một lần nữa nhưng ít nhất, lúc này, khi nghĩ đến anh, em đã có thể mỉm cười và nhẹ nhàng để mọi thứ trôi qua...

Anh dần dần trôi vào miền quên lãng...

Anh giờ đây đơn giản chỉ còn là một mảnh đẹp đẽ vẫn còn đọng lại trong trái tim em.

Chia tay... Em mạnh mẽ hơn và em đã có thể mỉm cười, nhận ra rằngchia tayđã cho em cơ hội để chăm sóc chính bản thân mình tốt hơn thay vì chỉ nghĩ đến anh.

Chia tay... Em chưa sẵn sàng để yêu nhưng em đã sẵn sàng để khám phá một thế giới mới - một con người mới mà anh hay chính em cũng chưa bao giờ biết tới.

Chia tay... là vắng anh... nhưng rồi em sẽ ổn...

Xem nguyên bài viết tại :
Rồi em sẽ ổn thôi, dù vắng anh… – Lạc giữa Sài Gòn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét