Dành tặng cho Nam -Thư, mối tình không đầu, không đuôi, lửng lửng lơ lơ, hệt như tấm thiệp cưới trên bàn ngày thứ bảy.
Dành cho những ai đang yêu đơn phương, mạnh mẽ, dũng cảm đi đến đại lộ của đời mình.
***
"Tôi nép vào anh, một ngày mưa kì lạ giữa Sài Gòn
Chỉ để nghe từng tiếng thở của anh nhẹ nhàng..."
Tháng tư, Sài Gòn trông thật lạ lùng, nắng đó rồi mưa đó, thương đó rồi đau đó.
Tôi ngồi yên phía cuối quán, chiều thứ bảy yên ắng, tiếng auscoutic vang lên ão não. Phía ngoài sau khung cửa kính, trời bắt đầu kéo mây đen phủ kín bầu trời, người người hối hả ngược xuôi, lâu lâu, đèn giao thông chớp tắt những ánh sáng vô vị.
Phải, cuộc sống tôi bây giờ, cũng đang dần trở nên vô vị.
Hệt trời ngoài kia, hệt Sài Gòn những ngày tháng không có anh.
Tôi tựa đầu vào ghế so fa êm ái, người rã rời sau một chuyến đi dài từ quận nhất sang Bình Tân chỉ để ngồi vào góc quán quen, uống một li trà nóng, ly mới nhưng hương vị cũ rất cũ. Cũ như những ngày còn có anh ngồi cạnh bên, trời có mưa đến trôi hết Sài Gòn vào lòng thành phố, ngồi bên anh cứ như đang ngắm nhìn mặt trời, mặt trời của riêng mình, ấm áp lạ lùng.
Chị chủ quán đặt xuống bàn của tôi một dĩa nho nhỏ màu xanh lam, bánh tiramisu phủ đầy trà xanh thơm phức, màu xanh của nó làm cảnh vật xung quanh bừng sáng lên khỏi cái màu ảm đạm của trời chuyển mưa. Tôi đưa tay cầm muỗng, khoét một miếng to, cho vào miệng ăn ngon lành. Chị chủ ngồi xuống cạnh, hai đứa chả ai nói gì với ai, chị cũng nhìn theo ánh mắt tôi, đèn bây giờ còn sáu giây là chuyển đỏ, lòng tôi cứ rối bời vời vợi như dòng người đang ào ào cố tranh thủ vài giây để qua kịp đèn.
Tôi tự hỏi, phải chi nếu hôm ấy tôi cũng có thể có sáu giây nhỏ nhoi để nói lên cõi lòng mình với anh, trước khi anh đi mất, đi khỏi tầm tay của tôi, liệu bây giờ, trái tim tôi sẽ thôi những vấn vương?
Nghe đến đây, ai cũng sẽ biết là, tôi yêu đơn phương.
Phải, là tôi yêu đơn phương anh, tình yêu không phải đầu đời, nhưng khắc ghi sâu sắc.
Kết thúc tình đầu, tôi thôi hẳn thói quen viết nhật ký. Tôi yêu một người bằng tuổi suốt hai năm, chia tay, tôi đốt gần mười sáu quyển nhật ký. Hai mươi hai, tôi gặp anh rồi nhận ra, không phải thứ gì cũng cần ghi chép lại. Có những thứ, chỉ nhìn thấy một lần, cả đời không thể nào quên được.
Không phải là một nụ cười, không phải một ánh mắt. Điều tôi không thể quên ở anh chính là dáng đứng thanh cao của anh, ẩn hiện sau hàng dây leo ở trạm chờ xe bus.
Trời hôm ấy, đang nắng chang chang rồi đột nhiên đổ ngang một cơn mưa rào. Mưa tầm tã đến mức phải nép mình thật sát vào bên trong mới tránh khỏi những giọt mưa tinh nghịch muốn thấm vào chiếc áo len tôi mặc. Tôi cố gắng kéo danh bạ điện thoại, tìm một ai đó cứu nguy cho bản thân, tôi cần về nhà gấp, lỡ hẹn với cô giáo phải gửi mail lúc bốn giờ chiều. Mọi cố gắng trở nên vô ích, khi những người tôi cố gọi hiện đang ở rất xa nơi tôi đứng.
"Phải liều thôi."Tôi tự nhủ bản thân rồi bỏ điện thoại vào túi ni lông có sẵn, ném vào sâu trong ba lô.
Chân phải đang cố thu hết can đảm để chuẩn bị cho một cuộc thi "Chạy đua với mưa"tôi vừa lao hai bước dài ra khỏi trạm chờ thì tiếng gọi trầm ấm sau lưng vọng lên:
"Này bạn!"
Chân dừng lại, quay đầu nhìn, chớp hai lần mới có thể thấy rõ vì mưa đang xô vào mắt tôi cay xè.
Anh hôm ấy mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh, tay cuống quýt mở vội cái ô màu đỏ đô, bước một bước chân dài là có thể đứng cạnh bên tôi.
"Trời mưa vậy mà đi không không là ướt hết"Anh cố nghiêng cánh dù phần nhiều về tôi "Tôi đưa bạn về."
"Nhà mình...hơi xa."
"Xa thì mới cần đưa về."
Suốt dọc đường đi về nhà, tôi không nói, anh cũng không nói, chúng tôi bước những bước chân thật đều với nhau, còn tôi lắng nghe rất rõ từng nhịp tim của mình. Ánh mắt anh vu vơ nhìn xung quanh, những vũng nước đọng lại vô tình tung tóe khi chúng tôi đặt chân trúng, tôi ước gì, đường đi càng lúc càng dài, ước gì chúng tôi đang đi trên con đường không có điểm kết thúc.
Hàng hoa giấy nhà tôi càng lúc càng gần, tôi càng lúc càng thấy tiếc nuối, bứt rứt khó hiểu.
Và rồi khi đứng ở sân nhà, nhìn anh đi ngược đường lại, cánh dù đỏ che gần hết khuôn mặt, chiếc áo trắng ướt một bên vai còn tôi thì không ướt lấy một giọt nước, thấy áy náy vô cùng, tôi cất giọng thật run:
"Cảm ơn!"
Anh chỉ hơi xoay mặt, mỉm cười, nụ cười làm tôi mất ngủ cả đêm!
Tôi chia tay tình đầu, tôi đã từng rất yêu người ấy. Chúng tôi đi qua mối tình học trò vụn dại, lén giấu bước thư bên dưới quyển vở soạn Ngữ văn, bị cô giáo bắt, tôi khóc đến sưng mắt vì sợ người ấy bị phạt. Cô giáo chỉ cười, rồi trả thư cho tôi, nhỏ nhẹ nói: "Ai cũng có một tình yêu đầu đời."
Phải, ai cũng có một tình yêu đầu đời.
Nó biến thành tình yêu đầu đời của tôi khi chúng tôi học hai trường đại học khác nhau, giờ giấc và môi trường cũng thay đổi ít nhiều. Dù vẫn chung một thành phố, dù vẫn thở chung một làn không khí, nhưng tôi bên Bình Thạnh vùi đầu vào đống từ vựng, còn người ấy bên quận ba, mỗi ngày đều có thể ngắm nhìn cô gái đó, một cô bé xinh xắn cùng lớp. Tôi ngỡ ngàng nhận ra sự thay đổi khi đã quá muộn màng, thậm chí ngày người nói chia tay tôi, tôi như rơi xuống vực sâu, vội vã nắm lấy cánh tay người, cố lấy một hơi ấm cuối cùng, cố nói rằng: "Mi còn yêu Quân lắm!"Nhưng bàn tay người không có chút sức lực nào để tôi giữ lấy, không còn chút hơi ấm nào để dành cho tôi. Và rồi tay rời tay, tôi để người đi về cuối trời, còn mình lặng quay về đọc hết những lá thư đi qua năm tháng. Chín trăm mười hai, chín trăm mười hai lá thư nằm trong hộp sắt, chơ vơ, cô đơn đến đáng thương!
Ngọn lửa bùng cháy, tôi khóc đến nghẹn lời.
Tôi đã thôi cái cảm giác khi mà lí trí bị trái tim sai khiến, cho đến ngày gặp anh.
Mỗi ngày gặp nhau ở trạm xe bus, cùng một chuyến xe, cùng một nơi đến, rồi rẽ làm hai ở cổng trường tôi, anh đi tiếp đến chỗ làm việc. Sau lần đưa tôi về nhà ấy, chúng tôi mở lòng, ngồi gần nhau, dùng hai mươi bảy phút ngắn ngủi trên chiếc xe bus ồn ào để chia sẻ những mảnh miếng trong cuộc đời.
"Chiều nay anh tan làm sớm, có một quán quen bên Bình Tân, mời em một ly cà phê nhé!"
"Chúng ta kịp xe bus không?"
"Đừng lo, xe bus không đợi em, nhưng anh đợi được."
Chiều- tôi tan học, tim bấn loạn lạ lùng. Cố chỉnh chu lại quần áo, điểm lại tý son trên môi và bước từng bước ra cổng.
"Mi!"
Thật buồn cười vì tôi đã giật mình đến đánh rơi điện thoại xuống đất vì anh gọi tên tôi. Anh ngồi trên chiếc xe cub, đôi chân dài miên man dường như lúng túng, tay cầm hai chiếc nón bảo hiểm, một cho anh, một cho tôi.
Khi Sài Gòn có một ai đó mình thương bên cạnh, những giây đèn đỏ, những khúc đường kẹt xe, những lần lạc đường cũng khiến bản thân yêu đến cuồng nhiệt. Vì chính lúc ấy, tôi có thêm vài giây để bên anh.
Và giờ, tôi đang ngồi ở quán quen, ăn hết cái bánh Tiramisu mà thấy trong miệng đắng nghét, đắng đến trái tim cũng cảm nhận được vị giác này, đang từng giây khắc khoải, từng nhịp đập thật chậm, mơ hồ như không còn nghe rõ...
Tôi thấy Quân, người tôi từng yêu say đắm đang phía bên kia đường ngược lại, chờ đèn đỏ trong cái ôm ấm áp của một cô gái lạ. Họ đang nói chuyện về điều gì đó, say sưa, ngọt ngào. Từng cử chỉ, từng nụ cười của Quân đang giết cảm xúc của tôi, tôi che kín khẩu trang, làm đủ mọi cách để cậu ấy không nhìn ra mình, và rồi tự thấy mình thật ngu ngốc...
...Chia tay rồi, có còn là gì nữa đâu!
Tối ấy, trong cơn say, tôi bấm lung tung vài tin nhắn, gửi cho cùng lúc chả chục người. Và trong cả chục người ấy, có một dáng thanh cao mò đến tận quán tôi ngồi, nắm lấy tay áo, lôi tôi khỏi quán, một tay lái xe, một tay giữ lấy tôi đang lây lất sau lưng, luôn miệng nói những lời trách móc. Dĩ nhiên là tôi chỉ nghe thấy tiếng gió đang ào ào qua vành tay. Say khướt, tôi choàng tay qua eo, ôm lấy, tự nhiên im bặt, còn tôi thản nhiên chìm vào giấc ngủ.
Sáng tỉnh dậy, điện thoại tới tấp tin nhắn, sáu tin nhắn chửi thậm tệ từ những đứa bạn, vài tin nhắn hỏi han vô nghĩa, một tin nhắn cuối cùng gửi lúc năm giờ sáng.
"Dậy, ăn cháo anh treo dưới cổng, uống thuốc trong cái bọc màu xanh, ngày ba liều, anh chia sẵn rồi."
Nhìn hộp cháo treo lửng lơ ở hàng rào hoa giấy đang bị gió thổi thốc, tôi rớt một giọt nước mắt, giọt nước mắt nén đầy cảm xúc từ lâu đã không tồn tại.
Và, chính vì mối tình đầu, đau thương khiến tôi thu mình lại.
"Tao nói cả tỷ lần rồi nha Mi, là nó thích mày."Con bạn thân đinh ninh. "Không có ai dư hơi làm nhiều chuyện cho một con dở hơi cám heo như mày."
Tôi tự nhủ "Mình dở hơi thật!"
Rồi tôi đổ đầy bình xăng xe, cắt cái kính cận mới, lò mò tự đi xe máy đến trường.
Chúng tôi không còn gặp nhau mỗi sáng ở trạm chờ xe bus nữa.
Tôi bỏ lơ tin nhắn của anh dù rất muốn đọc lấy một lần, rồi chỉ để đó, chỉ để trái tim thổn thức mỗi đêm khi dòng số quen lập lòe dưới ánh sáng điện thoại mờ nhạt.
Mùa này, tự dưng hay có những cơn mưa rào ở đẩu ở đâu kéo về, mặc kệ tâm trạng thế nào, cứ ào ạt rơi xuống.
Tôi mở ban công, vài hạt mưa bay thẳng vào mặt, vài hạt rơi xuống nền, vương vào bàn chân những hạt lấm tấm, còn vài giọt mưa nóng đến lạ lùng chảy dài xuống cằm...
Cũng đã đến lúc phải thừa nhận là, "tôi cũng thích anh."
Con người thật khó hiểu, rõ ràng là bản thân cũng có tình cảm, cũng thương thương, cũng nhớ nhớ, cũng muốn nắm lấy bàn tay Người nhiều thật nhiều, nhưng lại sợ tổn thương, sợ lại phải đau khổ, sợ phải tìm cách tránh mặt nhau mỗi khi vô tình chạm mặt ở đâu đó đại lộ đông người...
"Gặp anh chút đi!"
Lại một tin nhắn lửng lơ.
"Em định thế này đến bao giờ?"
Không lời hồi đáp.
"Mi, trả lời anh đi."
Tôi nén một tiếng thở dài.
"Anh thương em!"
Trái tim tôi suýt rớt khỏi lồng ngực, màn hình chính vẫn hiện nội dung tin nhắn, ngắn, gọn, vỏn vẹn ba chữ, khiến tôi đánh mất bình tĩnh của mình.
"Ở đâu?"Tôi trả lời, lại một tin nhắn dửng dưng mà tôi cố ngụy tạo.
"Cổng nhà em."
Chiều buông dài sắc nắng màu cam nhàn nhạt, gió làm hàng hoa giấy rung rinh, màu sắc chìm dần ảm đạm, vài cánh bị gió rứt khỏi cành, bay vút lên hòa vào ánh nắng cuối ngày rồi mất hút. Anh đứng đó, chiếc áo sơ mi màu đen nhàu nát, khuôn mặt ão não khiến trái tim tôi nhói lên một nỗi đau không nên lời, chỉ muốn chạy đến ôm lấy anh, khóc cho vơi hết những ngày xa cách.
Nhưng tôi chỉ bước đến, cách anh rất xa, đưa ánh mắt nhìn. Anh đứng bên kia, nhìn tôi, ánh mắt khổ sở kì lạ.
"Anh sắp đi rồi."
"..."
"Anh sắp phải sang nước ngoài vài năm."
"Em hiểu rồi."
"Em thì hiểu cái quái gì chứ! Em hiểu cái quái gì chứ!"
"Anh về đi. Khi nào đi thì nói em biết."
"Nói với anh đi, nói với anh, là anh ở lại đi!"
"Đó là tương lai anh. Anh cứ đi thôi, đừng suy nghĩ nhiều về điều gì nữa."Tôi quay lưng, tôi biết tôi sắp không kìm được nước mắt nữa rồi.
"Em không thương anh?"
"Vì điều gì mà anh thương em?"Giọng run rẩy, tôi cố cắn môi nén nó lại.
"Vì em, là em, đơn giản vì đó chính là em thì anh có quyền thương em! Dù em là của ai, thì anh cũng có quyền thương em!"
"Em...không thương anh."
Dù tôi không nhìn lại, nhưng khoảng lặng ấy đã nói lên tất cả. Tôi bước những bước chân run rẩy, từng bước một, không dám đi thật nhanh, vì sợ bản thân sẽ ngã mất.
Một cánh tay quàng qua cánh tay, một vùng ngực bình yên chạm vào lưng, một hơi thở thân quen nhẹ nhàng qua vành tai, tôi bật khóc, bật khóc thật lớn, yếu mềm, cơ thể như cánh hoa giấy trong gió, mỏng manh, cần lắm vòng tay anh chở che như lúc này!
"Em không thương anh, sao em lại khóc?"
Chỉ có tiếng gió thay tôi trả lời.
"Em có biết khi say, em lảm nhảm gì không? Em nói em gặp tình cũ, em sợ thương anh cũng giống như vậy."
Cánh hoa giấy ở đâu rơi vào mái tóc tôi, nằm yên nghỉ mệt.
"Là em tỏ tình với anh trước, là em bắt anh chú ý đến em, giờ lại muốn chối?"
Cánh tay anh run rẩy, nhưng vẫn siết thật chặt lấy tôi.
"Là anh thương em, tình thương của mỗi người trên đời này dành cho nhau, không ai là giống ai cả. Đừng so anh với bất cứ người nào đi ngang đời em."
"Mưa rồi!"tiếng chị chủ quán hét lên thất thanh rồi vội vàng lao ra ôm vài chậu hoa nhỏ đang nép mình dưới lá, khiếp sợ những tầng mây đen đang giương bộ mặt hù dọa. Tôi giật mình ra khỏi những hồi niệm vu vơ, đóng máy tính nhét vào ba lô, ngồi yên trong bóng tối nhấp nháp ly trà đã nguội hẳn. Nếu tôi có sáu giây, bốn giây quay người và ôm anh, hai giây để nói: "Em cũng thích anh."Thì bây giờ, lòng đã có chút an nhiên.
Muộn, về nhà ném ba lô, lòng rối như tơ vò.
Trên bàn có lá thư, chị hai nói nhận giùm, tôi lười biếng rời khỏi ghế hạt xốp, cầm lấy lá thư giấy thô màu nâu, dòng địa chỉ xa lạ từ một đất nước khác.
Chỉ vỏn vọn là một tấm postcard, hình ảnh đồng hồ London hiện lên như một phép nhiệm màu, ánh sáng từ những bóng đèn rực rỡ như cảnh thiên đường.
Phía sau, dòng chữ nghiêng, màu đen, quen thuộc lạ lùng:
"Đừng để thanh xuân của anh chết dần, chết mòn vì không có ánh nắng của em ngang qua."
Một cánh hoa giấy màu cam bay theo gió từ đâu cuốn vào phòng. Tôi cúi người nhặt nó, đặt lên một quyển sách. Môi chợt nở một nụ cười mỉm, lục tìm điện thoại chụp lại, gửi sang nick Facebook đang sáng của anh.
Cánh hoa giấy của tôi nằm gọn trên bìa một quyển sách: "Em chưa từng quên anh."
Nguyễn Duy
http://ift.tt/2qA7eiR
Tham khảo bài gốc ở :
Cần sáu giây đi đến đại lộ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét