Nếu không thể bên nhau trọn vẹn, hoặc làm tri kỷ, hoặc đừng tìm nhau!
Nhiều người sẽ bảo "Chia tay rồi làm bạn là chuyện không bao giờ có thể xảy ra!". Đúng vậy! Không thể xảy ra, nhất là khi hai người vẫn còn tình cảm với nhau, nhưng vì một lí do nào đó mà không thể tiếp tục được nữa. Đó là sự tiếc nuối! Và việc không thể yêu thương nhau bằng tình cảm trai gái, họ thay thế bằng thứ tình cảm khác thiêng liêng hơn, "Tri kỷ".
Khi cả hai vẫn nhắn với nhau những tin nhắn quan tâm, hỏi thăm nhau; khi cả hai vẫn có những cuộc hẹn cà phê vào mỗi cuối tuần; khi cả hai có thể tìm đến nhau trút bỏ nỗi buồn... Họ gọi là "tri kỷ"!
Tri kỷ đơn giản là người thấu hiểu con người thật của đối phương, là khi chúng ta có thể "trần trụi" tâm hồn mình cùng nhau mà không e ngại, không lo sợ điều gì. Tri kỷ là người ta không cần nói họ vẫn hiểu, là người ta không cần tìm họ vẫn đến, là người dù ta có ra sao họ cũng không buông bỏ ta. Trên đời này, có bao nhiêu là tri kỷ được?
Khi cái gọi là tình yêu đôi lứa đã quá đỗi tầm thường, những hờn giận, ghen tuông đã quá sức mỏi mệt, khi ta chán ngán phải gồng mình hoàn hảo với người yêu, với vợ/chồng, ta lại thèm có tình tri kỷ.
Cho mỗi đêm giông, ta lại có một người ngồi cạnh, cùng cạn cơn say, cùng nghe tiếng lòng. Đó chẳng phải là bình yên sao?
Nhưng có mấy ai vượt qua được thử thách "không ghen tuông – không hờn giận" khi nhìn người mình hết lòng yêu thương rời xa mình, đến bên người khác và chỉ tìm mình khi họ cô đơn?
Nhưng có mấy ai đủ niềm tin tưởng rằng trong lòng người ấy mình là người quan trọng, chỉ chia sẽ nỗi niềm cùng mình mà không thể là ai khác?
Nếu là bạn, khi đang yêu thương mãnh liệt bỗng một ngày bạn mất đi người ấy chỉ vì một lí do giản đơn "không được chấp nhận", bạn buộc trở thành người ngoài cuộc, buộc lặng lẽ đứng sau và chỉ còn chờ mong một sự đoái hoài nhen nhóm nhỏ nhoi?
Bạn liệu có đủ dũng cảm làm tri kỷ? Bạn có đủ dũng cảm nhìn hạnh phúc của mình rời xa mà không oán hờn, than trách?
Nếu không thể làm được, không thể an phận làm tri kỷ, xin bạn hãy vứt bỏ tình cảm ấy đi, đừng tìm nhau nữa!
Bạn nhìn xem, thanh xuân bao lâu mà chờ? Khi bạn có hết lòng hết dạ mà yêu thương thì bạn cũng chỉ là người đứng sau tất cả, trong bóng tối, trong cô độc, trong những cảm xúc không rõ trắng hay đen. Bạn xứng đáng được hạnh phúc, chắc chắn, ai trong chúng ta cũng xứng đáng có được bình yên thật sự. Nhưng nếu bình yên ấy phải đánh đổi quá lớn – làm tri kỷ với người mình dành hết tình cảm – thì đó là nỗi đau đớn thật sự!
Bạn biết không? Nếu không thể đủ lòng vị tha và tình cảm không đủ lớn hơn lí trí, thì đừng làm tri kỷ, mà hãy rời khỏi người ấy đi! Tin tôi đi, bạn sẽ tự giết chính mình nếu bạn cứ mãi cố chấp suy nghĩ người ấy sẽ quay lại. Nếu họ thật sự yêu thương bạn, họ đã không đánh rơi bạn trên đường đời của họ!
Xem bài nguyên mẫu tại :
Nếu không thể là tri kỷ thì hãy là người dưng thôi nhé! – Lạc giữa Sài Gòn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét