Tình yêu tuy khó kiếm tìm nhưng không nhất thiết phải tự dằn vặt đau khổ vì nó quá nhiều. Hôm nay em đang yêu một người, em yêu anh ta đến mức si mê, điên cuồng, đến mức đập đầu vào tường. Nhưng đến một ngày em không còn cảm thấy yêu đến mức như thế nữa, em lao vào công việc, vào những chuyến đi với bạn bè, thời gian không có nhiều em dần dần quên đi, nhớ ít đi và bớt nồng nhiệt hơn.
Ngày hôm qua em yêu anh ta, nhưng đến ngày hôm nay em lại yêu một người khác theo một cách khác, mà trước đây trong mơ em cũng không bao giờ nghĩ tới được. Sao con người có thể thay đổi nhanh chóng như thế? Vốn dĩ tình cảm mang tính chất thời điểm. Nó không đánh trách đến vậy.
Thời gian đang trôi đi, điều hôm nay đã là ngày hôm qua, điều hôm qua đã thành xưa cũ. Mọi thứ cũng đang vận động và thay đổi từng ngày nhưng con người của em đang đứng yên một chỗ, em không vận động, em không suy tư, em lơ đãng cho mọi mối quan hệ, em mặc kệ cho những điều xảy ra xung quanh mình. Nhưng em biết không? Cuộc sống ngoài kia rất đẹp, đẹp đến mức nhiều người còn ghen tị với em về thời gian, cơ hội, tiền bạc và những mối quan hệ cơ mà. Sao em lại đứng im một chỗ, em cứ buồn mãi những chuyện đã qua. Hay là em quen với việc một mình, tự làm, tự vui, tự buồn.
Em né hết những xô bồ, những yêu thương bởi không biết họ có thật lòng với em không nữa? Nếu là trước đây chắc phải đấu tranh để dành về phía mình, nhưng giờ đây em nhẹ nhàng, bỏ qua, vô tâm, vô tự và ít nói đến mức lạnh lùng.
Cô gái mạnh mẽ đầy nhiệt huyết ạ! Hãy buông tha cho những suy nghĩ về những điều đã không còn tồn tại, nó không còn đúng nữa khi mà bây giờ mọi thứ đã quá xa tầm với của cả hai. Hãy bằng lòng với thực tại và chấp nhận nó. Nhiều điều tốt đẹp còn ở phía trước, hãy mạnh mẽ bước đi. Bước chân còn chấp chới, ánh mắt còn lúng túng, nhưng bàn tay sẽ có 1 bàn tay khác cùng em đi tiếp trên con đường phía trước.
Chông gai này trong cuộc sống có là hà cớ gì, em đã vượt qua được những điều khó khăn và kinh khủng hơn nhiều. Điều này đã là gì, nhỏ bé mà. Tình yêu như một cuốn tiểu thuyết, mở đầu chưa hẳn là bắt đầu, kết thúc chưa hẳn đã là hết. Một bàn tay đang nắm một bàn tay chưa chắc là tất cả nhưng hai bàn tay đang đi tìm nhau có thể là mãi mãi. Chàng trai đi cạnh bạn năm 17 tuổi, không phải là chàng trai đang nắm tay bạn bây giờ, chàng trai nắm tay bạn bây giờ cũng chưa chắc là chàng trai đi với bạn đến cuối cùng. Nếu có duyên gặp được nhau là điều may mắn nhưng nếu phải chia tay thì hãy coi như hết duyên. Mỉm cười và lạc quan. Biết đâu trên con đường ngày mai bạn sẽ gặp chàng trai là đích mệnh của cuộc đời mình./
Xem nguyên bài viết tại :
Đừng suy nghĩ mãi về những điều đã không còn tồn tại… – Lạc giữa Sài Gòn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét