Cuộc đời sẽ có một người luôn ám ảnh tâm trí bạn, đó là chấp niệm bạn khó buông bỏ. Nó ngấm vào da vào thịt vào máu bạn. Và khi bắt bạn phải từ bỏ giống như cắt da cắt thịt, và đâm xuyên qua trái tim của bạn. Người ta thường gọi đó là mối tình đầu.
Tình đầu ám ảnh bạn trong từng đêm thao thức mong mỏi và chờ đợi, dù đã xa rồi nhưng bạn vẫn tự lừa dối mình người đó chưa bao giờ rời xa bạn, luôn chờ đợi bạn. Có những lần nó thôi thúc bạn xách valy lên bỏ hết tất cả để đi tìm lại người đó, chỉ để hỏi 1 câu: có thể quay về bên nhau như ngày xưa không?
Tình đầu còn được gọi là người yêu cũ, cho đến khi thời gian đã làm bạn mệt mỏi, chán nản và bạn buông tay để yêu 1 người khác. Nhưng chỉ cần nghĩ về người đó bạn vẫn nghe vẳng vẳng giọng nói đó, khuôn mặt, nụ cười, ánh mắt long lanh đó, từng con đường đã qua, cảm giác hạnh phúc khi cánh cửa xe bus đóng lại thì người đó xuất hiện...
Chẳng biết bao nhiêu nước mắt đã rơi vì hai chữ tình đầu và 3 chữ xót xa "Người yêu cũ", vì sâu tận đáy lòng tình cảm đó vẫn còn âm ỉ chẳng chịu thua, dù thời gian có trôi, trái tim rồi cũng khô héo và chai lỳ, nhưng có lẽ khi nghĩ về ngườiđó trái tim bạn vẫn không thôi nhức nhối.
Vì sao, vì những tháng năm đó là thanh xuân chẳng trở lại, vì những tình cảm đó, nhiệt huyết đó, tấm lòng đó bạn chỉ cho đi 1 lần vẹn nguyên, trong sáng. Tình đầu và tất cả đều là đầu tiên, đó là bản năng, là linh hồn thuần khiết của nhau.
Vì sao ư? Vì những kỹ niệm tràn ngập trong tâm trí bạn, tình cảm đẹp đẽ nhất đã trao 1 người chẳng bao giờ có thể trao cho người thứ 2, hay chỉ là những chắp vá, gượng gạo và cố gắng. Hay vì đã trưởng thành người ta chẳng thể đủ thời gian để sống theo bản năng mà phải sống lý trí nhiều hơn.
Đó là 1 cuộc sống bế tắc, bế tắc vì không chịu buông bỏ mối tình đã in sâu vào máu thịt, gói gém những kỹ niệm cũ và giữ khư khư cho riêng mình, không chịu lùi lại mà cũng chẳng chịu tiến lên, mối tình đó nó như một cái phao để bạn bám víu nhưng cũng chính vì nó mà bạn cứ bồng bềnh giữa biển cả mênh mông, vô định.
Người đó là người bạn có thể mong nhớ từng ngày mà chẳng dám gặp 1 lần, là người mà mỗi khi đứng bên vực thẳm của sự cô đơn, thất vọng bạn lại nghĩ tới như một cái phao cứu rỗi. Người đó, sẽ ám ảnh bạn thật lâu, thật lâu, chẳng biết đến bao giờ.
Nhưng vì cuộc sống có những ngã rẽ bạn chỉ có thể đi 1 con đường, vì không thể chỉ đi theo bản năng mà chà đạp lên hết những hiện tại đang có, sẽ chỉ là vết xe đổ, trái tim chồng chất những tan vỡ và áy náy liệu có hạnh phúc được không?
Đừng chờ đợi nữa, vì một người chẳng thể quay lại.
Có thể cuộc đời này nếu không có 1 điều hối tiếc thì sẽ không để bạn phải cố gắng sống thêm 1 kiếp nữa.
Coi thêm tại :
Đừng chờ đợi mãi một người chẳng thể quay lại… – Lạc giữa Sài Gòn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét