4 tháng với một mối tình mang tên Crush rồi anh nhỉ? Anh sẽ là người cuối cùng em gọi là Crush.
Anh nghĩ sao về em, một đứa con gái dễ dàng thích một người chỉ qua vài ba câu nói chuyện, và rồi một vài lần gặp mặt? Có chút nào coi khinh đứa như em tầm thường hời hợt không anh?Chắc thấy dở hơi lắm nhỉ, mà có khi bây giờ anh đang ghét em lắm lắm đấy, em biết, vì em hiểu bây giờ mọi thứ đang diễn ra như thế nào, vì em phiền nhiễu quá mà. 4 tháng qua, mình chẳng hẹn hò, chẳng 1 câu hỏi han nói chuyện, cũng chẳng xen vào cuộc sống của ai. Chỉ dăm ba câu nói buổi đầu tiếp xúc ấy thế mà phải lòng anh lúc nào chẳng biết, rồi dần dà cứ đơn phương anh thôi.
Cứ ngày ngày lặng lẽ quan tâm anh mà chẳng để làm gì cả. Liệu em có cần thiết phải vậy không? Hơn 1 lần em tự bảo mình buông thôi, nhưng rồi em lại làm chẳng được. Em vẫn cứ thế, lặng lẽ sớm tối theo dõi anh, từng hành động, cảm xúc lẫn lộn biết bao nhiêu khi anh có một status mới phiền lòng. Em cứ mặc định mà nghĩ status đó là do em thôi. Bản thân em muốn anh nhớ tới em, thật đấy, nhưng em ghét làm phiền người khác, ghét vì em mà anh khó nghĩ, khiến anh phiền thêm. Em đã nghĩ và vẫn nghĩ em có thể thích anh, nhiều, nhiều hơn thế, nhưng tuyệt đối em chẳng mong anh thực sự thích em đâu, thật lòng em đấy, anh sẽ tổn thương mất, vì em hay thay đổi lắm.
Anh nhớ những ngày đầu tiên mình mới trò chuyện không, em vẫn nhớ lời đề nghị hẹn hò em gián tiếp nói với anh qua một bài viết em share: Này anh, mình hẹn hò đi anh. Anh cũng biết là nói anh mà phải không? Những ngày tháng đó, thực sự em đã rất yêu đời anh ạ. Thật đấy. Mà tại sao, bấy giờ em thấy mọi chuyện giữa chúng ta buồn vậy chứ. Không để lại bất cứ dấu vết gì trong cuộc sống nhau nữa. Anh chẳng quan tâm đến em như trước nữa. Còn em, vẫn quan tâm anh nhiều lắm. Anh ghét em rồi đúng không anh,? Thật tệ, khi em không muốn nghĩ vậy mà những điều đó cứ xen vào đầu óc em. Chuyện chúng ta từ bao giờ lại buồn như thế, hay chỉ là mình em nghĩ nó buồn như thế thôi anh? Giá mà em chưa nói gì, giá mà em không để anh biết em thích anh giá mà mình đừng gặp nhau thì có lẽ em vẫn còn 1 người bạn, anh nhỉ? Em ước gì em chưa từng cho anh biết em thích anh đến như thế nào.
Hôm nay, chẳng hiểu sao em lại nghĩ về anh nhiều hơn, ngắm nhìn chấm tròn xanh trên facebook sáng rồi lại tắt. Anh chỉ lặng im, lúc nào cũng thế, không hơn chẳng kém. Em ước là em có thể trách được anh đấy, nhưng anh chẳng có lỗi lầm gì cả, nhất là với em. Em nghe đâu đó nói, nếu bạn crush một người 4 tháng trở lên thì không còn được gọi là crush nữa mà nó gọi là yêu đơn phương rồi. Em vẫn phủ nhận điều đấy, vì em không muốn phải nghĩ rằng em đang yêu đơn phương anh. Chưa bao giờ em nói yêu anh cả, vì thực ra chưa đến mức sâu đậm để em có thể nói như thế. Mọi việc chỉ dừng lại ở từ: "thích" mà thôi.
Em thích anh, thật sự, nhiều lắm. Em không biết tại sao đến giờ khi chẳng còn liên lạc gì nữa mà em còn thích anh mãi như vậy được. Thậm chí tính cách anh như nào em cũng còn chưa tường tận nữa. Ngán ngẩm vô cùng anh biết không, nhưng lý trí nói mà con tim chẳng chịu nghe lời. Em ghét em, ghét cái thói quen suốt ngày lượn lờ trên fb chỉ với 1 mục đích duy nhất là xem anh đã online cách đây bao lâu, đó là sợi dây liên lacj duy nhất giữa anh và em, nghe thật tủi thân anh ạ. Anh chẳng 1 lời nói với em, nhưng nó đủ nói lên tất cả. Và cái đứa luôn luôn lạc quan yêu đời lại bất chợt có cái suy nghĩ rằng: Mình chẳng xứng đáng được với người ta.
Anh, người cuối cùng em gọi là Crush. người cuối cùng em muốn gọi là crush và em cũng phải đồng ý rằng anh là Crush lâu nhất, người em crush nghiêm túc nhất đấy. Em nói với cô bạn, kể rằng từ giờ thôi tao chẳng quan tâm tới ai nữa đâu mày ạ. Ai muốn thì quan tâm tao thôi, chứ tao mệt rồi, chạy theo người ta hoài, tao chẳng đủ sức nữa. Lúc nào cũng là tao chủ động đuổi theo người ta, liệu con gái như thế còn giá không mày? Nó bảo em ngốc nghếch, đừng trở lên thụ động quá như vậy, Hãy cho người tới sau một cơ hội. Nhưng em chẳng muốn vậy nữa. Anh, tất nhiên không hoàn toàn do anh, nhưng có thể giống như giọt nước cuối cùng làm tràn ly vậy. Em ngán ngẩm với tất cả mọi thứ ngoài kia. Lại tự chui mình vào cái vỏ ốc mà lâu lắm em mới tự bước ra được. Anh, người cuối cùng em đơn phương, người cuối cùng em gọi tên Crush. Chúc anh sớm tìm được người anh thương, thực sự.
"Hôm em chọn sự từ bỏ, nắng vẫn ấm, trời vẫn trong. Chỉ là lòng em lại dông bão." Em sẽ nhớ anh lắm đấy.
Coi thêm tại :
Anh sẽ là người cuối cùng em cho phép mình thương thầm… – Lạc giữa Sài Gòn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét