Thứ Ba, 30 tháng 5, 2017

Đêm Tây Nguyên kinh hoàng

Bác kể rằng đường này có nhiều nhà bị ma ám lắm. Như cái nhà bán rượu cần sát vách nhà ngoại mình, cả gia đình chỉ sử dụng tầng trệt thôi, tuyệt đối không bao giờ sử dụng những tầng trên. Hèn gì mấy lần mình nhìn sang cứ thấy tầng một, tầng hai, tầng ba nó cứ tối âm u, không có đèn, giờ thì đã hiểu...

***

dem-tay-nguyen-kinh-hoang

Cách đây không lâu mình đã có dự định đi xuyên Việt nhưng do tình thế bất đắc dĩ, mình buộc phải trả vé. Không cam tâm đang vui thì đứt dây đàn như vậy được nên mình và V (người yêu mình) quyết định làm một chuyến về Nha Trang chơi, sẵn cũng để mình thăm nhà luôn. Chuyến đi Nha Trang diễn ra rất tốt đẹp. Được tầm 1 tuần, bọn mình muốn đổi gió nên đặt vé lên nhà ngoại mình trên Buôn Ma Thuột để thăm thú núi rừng Tây Nguyên.

Ngày bọn mình lên Buôn Ma Thuột là 24 tháng 9 năm 2012, hôm đó trời mưa rất to. Xe khách chạy được nửa đường đã thấy mưa gió vần vũ. Sương mù trắng xóa cả đường đèo. Khi vào địa phận thành phố mưa vẫn chưa ngớt, đường phố sũng nước loang loáng ánh đèn đường. Đường vào nhà ngoại mình phải đi qua một con hẻm tối rất hẹp. Đón bọn mình là dì Út Chị, dì bảo hai đứa lên lầu cất đồ tắm rửa rồi đi ăn.

Ở đây kể sơ qua luôn, nhà ngoại mình gồm 4 tầng. Tầng trệt gồm có bếp và phòng khách, tầng 1 là nơi gia đình bác Nhiều và dì Út Chị ngủ, tầng 2 có hai phòng ngủ dành cho khách và tầng 3 là phòng thờ. Bọn mình được dì Út bố trí lên tầng hai. Thú thật là mình không sợ ma nhưng khi vừa bước lên đây là tự nhiên thấy sống lưng rờn rợn, cả V cũng cảm nhận được điều đó. Bản thân căn nhà rộng thênh thang này trông đã lạnh lẽo, và tầng này có lẽ là tầng đáng sợ nhất ngôi nhà (vì hai tầng kia có người ở và tầng thờ thì có bàn thờ Phật).

Phòng ngủ đầu tiên rộng hươ rộng hoác, giữa phòng lại có một cái giường kiểu bệnh viện, V bảo chưa dám bước vào, chỉ mới nhìn đã có cảm giác bất an rồi. Phòng ngủ thứ hai thì không có cửa sổ, chỉ có một cái nệm giữa phòng. Tuy rất tù túng nhưng nhìn đỡ kinh dị hơn phòng đầu tiên nên bọn mình chọn đây làm chỗ ngủ.

Sau khi cất đồ đạc, mình và V ra phố ăn tối, đi dạo đến tầm 9-10h thì về. Có vẻ càng về khuya thì căn nhà càng âm u. Mình vốn không phải người mê tín dị đoan nên vẫn cứ phăm phăm đi lên, tự huyễn hoặc bản thân cái cảm giác rờn rợn trên da thịt đó là do mưa đêm gây ra. Chuyến đi dài làm mình thấm mệt, ngày mai lại phải dậy sớm để lên bản Đôn nên mình muốn có một giấc ngủ ngon. Thế nhưng không biết vì sao trằn trọc mãi không thể vào giấc được.
Tầm 11 giờ 30 đêm V khẽ lay mình dậy, nói:

– L, anh có nghe tiếng gì không?

– Không, có tiếng gì đâu.

– Em nghe có tiếng gì đó ghê răng lắm, bên ngoài phòng.

– Chắc là tiếng ngáy thôi, bác anh ngáy to lắm. Ngủ đi, có anh ở đây sợ gì.

5 phút sau:

– L, không phải tiếng ngáy!

– Vậy chắc là tiếng rotor của cánh quạt thôi, em nghe kỹ đi.

– Ừm, chắc vậy.

Mặc dù trấn an người yêu là vậy nhưng mình vẫn có cảm giác bồn chồn trong người. Mình không chắc tiếng động mà mình và cô ấy nghe có phải là một không. Mình lo lắng nhìn về hướng cửa phòng, hy vọng sẽ không phải bắt gặp một bóng trắng lướt qua trong ánh đèn cam lạnh lẽo bên ngoài.

– Thôi, lại nghĩ nhiều rồi...

Mình tự nhủ và nhắm mắt, cố tóm lấy giấc ngủ. Một lúc sau tự nhiên mình cảm thấy chật, nhìn qua bên cạnh thì thấy V đang nằm lấn như muốn đẩy mình ra khỏi nệm. Mình càu nhàu rồi lay:

– Em xích qua một chút, nệm rộng mà, anh sắp rớt ra ngoài rồi nè.

V lùi ra xa về phía bên kia giường, rồi nhìn lên trần nhà và hét lên. Tim mình như muốn rụng ra ngoài, mình đưa tay ra cầm lấy tay V. Đột ngột, mình nghe có tiếng khóc rất lớn, là tiếng khóc của trẻ em vang trong đêm vắng, oe oe oe oe. Rồi một thế lực vô hình đè chặt mình xuống giường rồi vặn tréo tay chân mình lại. Cảnh vật qua mắt mình lúc này giống như nhìn qua một lăng kính màu xanh. Mắt mình trợn tròn. Miệng mình như có ai đó banh ra và cổ họng tự-phát-ra-tiếng-kêu! Tuy nhiên mình vẫn ý thức được, mình ý thức được mình đang nằm trên giường và có một sức mạnh siêu nhiên nào đó đang chiếm lấy, tìm cách điều khiển hoàn toàn cơ thể mình.

– L! L! Dậy đi!

V đập mạnh vào vào vai mình. Cảnh vật chuyển từ màu xanh sang bình thường. Nhưng tay mình vẫn ở tư thế rất kỳ lạ, một tay vắt tréo ra sau gáy, còn tay kia co quắp lại giơ lên trước ngực.

– Sao tự nhiên anh khóc, anh làm em sợ muốn chết!

– Anh...Anh bị ma nhập.

– Anh khóc hai tiếng rất to, em sợ quá. Mà hai tiếng khóc đó giọng rất cao, không phải giọng của anh.

– Căn phòng này có ma em ơi... Anh nhắm mắt hay mở mắt hả em ? Anh vẫn thấy cảnh vật căn phòng trước khi bị em lay dậy.

– Anh nhắm mắt.

– Vậy là anh nhìn qua đôi mắt của con ma...

Tim mình lúc này đập thình thình. Từ lâu nay mình luôn xem ma cỏ là chuyện kỳ bí vui vui vậy thôi, mình chưa bao giờ có một ý nghĩ nghiêm túc là trên đời này có ma cả, nhưng hôm nay mình đã lầm. Chính xác là mình vừa bị nhập, mình hoàn toàn ý thức được rằng mình vừa bị ma nhập, không phải là mơ.

– Để em lấy bùa để đầu giường cho anh. Em để trong ví.

V lấy ví ra và đặt giữa gối hai đứa. Mình cũng tạm thấy yên tâm phần nào nhưng mình vẫn không dám ngủ. Mình biết nếu tiếp tục thiếp ngủ chắc chắn sẽ lại bị ma nhập. Nhìn đồng hồ mới chỉ 12h40 phút, nửa đêm về sáng. Mưa vẫn rả rích bên ngoài. Cảnh vật tĩnh mịch, âm u. Đêm nay dài quá....

Mình cố gồng mình, ép cho bản thân không được rơi vào giấc ngủ. Chốc chốc lại liếc mắt về phía cánh cửa phòng ngủ xem có động tĩnh gì không. Những lúc quá mệt, khi mình đang ở ranh giới giữa tỉnh và mơ, mình lại cảm thấy sức mạnh vô hình đó xâm nhập cơ thể. Ba lần mình kháng cự lại được bằng cách tập trung sức mạnh ý chí và cơ bắp để dằn lại. Nhưng đến tầm 2-3 giờ sáng mình lại thiếp đi và một lần nữa nó lại len lỏi vào cơ thể mình.

Cả căn phòng chìm trong màu xanh biển, tay mình bắt đầu co quắp lại, miệng bị banh ra kêu lên những tiếng kỳ lạ. V đập mình lần hai.

– Lá bùa chỉ bảo vệ được em, không phải anh.

V nói, lúc này đã lo lắng thực sự. Còn trong ruột mình như có lửa đốt, chỉ mong cho trời sáng mau mau. Có lẽ đây là cơn ác mộng rùng rợn nhất mà mình từng trải qua trong đời. Suốt đêm đó mình nửa tỉnh nửa mê chập chờn trong những cơn mơ đầy ma quái.

Sáng hôm sau mình đổ bệnh. Vâng, đổ bệnh thật sự, trong khi cả tuần trước dầm mưa dãi nắng mà vẫn khỏe phây phây. Dì Hồng đến mở cửa nhà cho mình, mình kể cho dì nghe tất cả những gì xảy ra vào đêm qua. Dì chỉ đơn giản gật đầu nhìn mình rồi cười, vẻ mặt đúng kiểu nghe một đứa con nít kể về một câu chuyện ngớ ngẩn. Mình không nghĩ dì tin, mình cũng không trông chờ bất cứ ai tin mình, đơn giản là mình muốn được kể, được trút ra.

Tới đây thì xin được rút gọn, sáng chiều mình đi bản Đôn chơi. Tầm 6 giờ hơn mới về nhà.

Mình quyết định sẽ không ngủ lại trên căn phòng ghê rợn đó nữa. Mình và V vội vã thu dọn đồ đạc để chuyển xuống tầng dưới ngủ với dì mình. Vào phòng dì, mình nằm vật ra trên giường vì bệnh. Sau khi uống thuốc mình nói với V:

– Tối nay mình ở đây chắc không sao đâu.

Dứt lời thì mình nghe tiếng bác Sinh gọi (bác cả của mình). Mình cứ nghĩ bác tới thăm mình thôi, nhưng khi lên lầu gặp mình bác đã ngồi xuống, giọng của bác thì thầm:

– Dì Hồng kể cho bác hôm qua Tin gặp ma phải không?

– Dạ, mà chắc là con mệt quá nên bị bóng đè vậy thôi, không có gì đâu.

– Sao lại không? Nói cho Tin biết, ngày xưa ở sát vách nhà mình có một cô gái 18 tuổi tự tử. Hồi bà ngoại còn sống, có lần bác Sinh ngủ với ngoại, thấy cái bóng trắng tóc dài cứ đi qua đi lại. Bác Sinh cứ nghĩ là mẹ mày, nhưng bà ngoại bảo là không phải mẹ mày đâu. Cái tầng ở trên này nè, cái tầng hôm qua mày ngủ đó. Hai năm rồi không có người ở. Nhà bác Nhiều mày chỉ sinh hoạt ở tầng trệt và tầng một thôi. Cái tầng đó từ 5 giờ chiều trở đi là bác không bao giờ dám lên một mình. Muốn nhờ bác quét dọn gì thì phải nhờ trước đó. Lỡ sau 5 giờ thì phải có chị Ruốc đi theo bác. Chẳng ai dám ngủ trên đó hết!

Mình nghe tới đó tự dưng da gà da vịt kéo nhau nổi hết lên. Bác kể tiếp:

– Cái con đó linh lắm, người lạ ngủ không được đâu, ngủ là bị nó đè đấy. Bác mày từng bị rồi. Còn cái hẻm để dẫn vào nhà mình ngày xưa có người chôn cái bào thai em bé 4 tháng ở đó, lúc đào lên thì nó lớn thành hình người luôn...

Bác kể rằng đường này có nhiều nhà bị ma ám lắm. Như cái nhà bán rượu cần sát vách nhà ngoại mình, cả gia đình chỉ sử dụng tầng trệt thôi, tuyệt đối không bao giờ sử dụng những tầng trên. Hèn gì mấy lần mình nhìn sang cứ thấy tầng một, tầng hai, tầng ba nó cứ tối âm u, không có đèn, giờ thì đã hiểu... Rồi cái nhà đối diện nhà ngoại, ngày xưa có tới 7 người chết trong hầm, đã qua 10 đời chủ rồi mà không chủ nào ở được lâu. Còn cái nhà bán quần áo nằm chếch phía bên kia đường chỉ dám thuê để bán rồi tối chủ về chỗ khác ngủ, không dám ngủ lại...vân vân.

Bác nói tối nay mình đừng ngủ đây nữa, ngủ đây sẽ bị con ma nó theo đè tiếp đó, qua nhà dì Hồng ngủ đi. Mình vội vàng thu dọn đồ đạc đi ra khỏi nhà. Dì Hồng đợi bên ngoài:

– Qua nhà dì cũng không an toàn đâu, cũng có ma đó. Dì thuê phòng bên khách sạn cho mày ngủ đó.

Mình nghe xong miệng méo xệch luôn. Dì thuyết phục chẳng có gì đâu, cứ yên tâm mà ngủ. Đành miễn cưỡng nhận chìa khóa phòng và đi theo hướng dẫn của lễ tân. V bảo:

– Anh yên tâm. Dãy của mình mới xây, không có ma đâu. Bác Sinh anh bảo khách sạn này cũng có ma ám, nhưng nó nằm bên dãy cũ, ở phòng nào đó trên tầng 3 lận.

Nghe đến đây mình chỉ còn nước bật đèn sáng và TV mà ngủ. Thứ khiến mình nổi gai ốc là trong phòng này có gương chĩa thẳng vào giường, điều này không hề tốt chút nào. May mà có hai giường nên mình đã chuyển qua giường không bị gương chiếu vào mà ngủ.

Để chắc chắn rằng hồn ma không đi theo và quấy phá giấc ngủ của mình. Trước đó mình đã chạy qua nhà bác xin tỏi bỏ vào túi quần và ra siêu thị mua dao để lót dưới gối. Xong xuôi, mình lên giường, hai tay bắt ấn và lẩm nhẩm "Nam mô a di đà Phật" cho đến khi mệt quá chìm sâu vào giấc ngủ.

Hiện tại mình đã ở Nha Trang, mới trả phòng khách sạn vào sáng nay. Nhân đây mình chỉ muốn lưu ý các bạn một số điều sau:

1/ Các bạn nên có một bùa hộ thân. Mình cũng nhờ mẹ đi chùa xin đây. Điều này là hoàn toàn nghiêm túc nếu bạn có ý định đi chơi xa. Mình không đảm bảo các bạn sẽ không gặp ma ở nơi bạn tá túc. Có bùa hộ thân, bạn sẽ được bảo vệ. Gợi ý một số thứ như: mặt dây chuyền Phật, nanh cọp...

2/ Khi bước vào một nơi mà bạn cảm thấy rờn rợn và lạnh tóc gáy. Phần lớn khả năng ở đó có người âm. Bạn nên hỏi chủ nhà cho chắc nếu gặp phải trường hợp này. Đừng ngủ đơn độc tại những nơi đã lâu không có hơi người.

3/ Nếu chẳng may bị ma nhập. Khi bạn còn có ý thức như mình, hãy nhét tỏi vào túi quần, để dao dưới gối và rắc muối quanh giường.

4/ Đừng bao giờ đùa giỡn hoặc miệt thị ma quỷ, người đã khuất, bạn có thể sẽ phải trả giá đắt cho hành động của mình.

Bổ sung: Bác Sinh mình đã dặn gì Út Chị lên chùa xin đồ Phật về treo trong cái phòng mình ngủ đêm qua. Hy vọng sẽ trục được con ma.

Tại căn bản lúc đầu mình sợ gọi cả nhà lên lại làm phiền họ. Sợ họ không tin vào chuyện mình bị ma nhập (mình cũng không có cách chứng minh) nên cứ nằm chờ trời sáng.

Update: Từ khi bị ma nhập tới giờ, chuyện gia đình, tình cảm của mình xui tới tấp. Mình và gf đang yên đang lành tự nhiên xảy ra chuyện không hay. Bố mình suýt nữa thì nghỉ việc. Đầu óc mình lúc nào cũng căng như dây đàn, mình không còn cảm nhận được niềm vui nữa. Gf mình hỏi mẹ cô ấy (làm trong ngành y tế), nhưng không nói cụ thể là mình mà kiểu như 1 bạn X nào đó về các triệu chứng trên, mẹ cô ấy hỏi bác sĩ tâm lý quen thì bác sĩ bảo đây không phải vấn đề thần kinh nữa mà có khi thuộc về tâm linh rồi. Mình nghe mà nổi hết da gà, sáng mai mình sẽ đi chùa nhờ thầy pháp trục quỷ.

Coi bài nguyên văn tại :
Đêm Tây Nguyên kinh hoàng

Chỉ cần người về đây, thanh xuân lụi tàn bao nhiêu cũng sẽ sống lại… – Lạc giữa Sài Gòn

Phải làm sao để đi qua đời nhau mà không còn thấy tiếc nuối những kỷ niệm, chẳng còn đớn đau khi nghĩ rằng ngày sau không chung đường nữa!

Có quá nhiều điều để tiếc nuối và giá như. Chỉ duy một điều rằng em sẽ không bao giờ hối hận, vì đó là những gì em mong muốn ngay lúc ấy, nếu được chọn lại, vẫn sẽ chọn con đường này.

Phải làm sao tiếp tục khi trong đôi mắt và trong trái tim chỉ nhìn thấy và chất chứa một người. Khi người đến cũng như khi người đi mọi thứ đều yên ả, duy chỉ có lòng em là dậy sóng, nhớ đến quay quắt. Em thấy mình thật mạnh mẽ bao nhiêu khi quanh em người người chở nhau đi, cùng nhau chia sẻ, em một mình chậm rãi vì mỏi mệt, em nặng lòng khi phải rời xa mà không còn một lần nào gặp gỡ.

Chỉ cần người về đây, thanh xuân lụi tàn bao nhiêu cũng sẽ sống lại...

Hoá ra, cái hạnh phúc nhỏ nhoi với em bây giờ chỉ là thấy người ở đâu đó dưới bầu trời này là đủ, nụ cười cũng chẳng cần phải dành cho em. Ấy thế mà lần cuối cùng em vẫn không thể nào hạnh phúc, điều nhỏ nhoi ấy thôi mà với em và với người bây giờ khó khăn đến thế. Em đi rồi, mang theo hết mọi thứ ở nơi ấy đi cùng, giữ làm của riêng em.

Người ở lại, không nhớ làm gì nhưng xin người cũng đừng quên những yêu thương ngày trước, đừng quên em kẻ từng bỏ hết tất cả mà theo người. Và em xin, người đừng cùng kẻ đến sau đến những nơi mình từng qua, những quán quen mình thường lui tới. Hãy để nó là của riêng em, bởi năm tháng ấy cho đến bây giờ em vẫn chỉ là của riêng người.

Chỉ cần người về đây, thanh xuân lụi tàn bao nhiêu cũng sẽ sống lại...

Cái khoảng thời gian này thật đáng sợ, em đã vượt qua được giai đoạn khó khăn nhất mà chỉ một mình, ấy vậy mà lúc này tưởng như bình tâm rồi thì lòng lại gào thét dữ dội biết bao nhiêu. Đáng sợ hơn cả là em cứ chờ đợi người mà không bao giờ biết đến điểm dừng, mà thanh xuân em thì ngắn ngủi, chờ đợi hết thanh xuân rồi đến lụi tàn, người cũng đâu còn trở về cùng em?

Em mong người hạnh phúc, em mong người đừng ngã, mình em ngã thế này được rồi. Nhưng em ích kỷ, em cũng mong người đừng hạnh phúc, khi mệt mỏi quá chẳng còn nơi nào, thì về bên em. Chỉ cần người nói về đây, thanh xuân lụi tàn bao nhiêu cũng sẽ sống lại. Em vẫn cứ ngu ngốc và khờ dại, mơ tưởng những điều mà không thể nào xảy ra.

Chỉ cần người về đây, thanh xuân lụi tàn bao nhiêu cũng sẽ sống lại...

Em đi rồi, người mới hỏi em đi rồi phải không? Ừ, em đi thật rồi người ạ, tiếc nuối bao nhiêu,tội nghiệp bao nhiêu, đáng thương bao nhiêu người cũng chẳng cần em nữa, vậy thì em đi. Nhưng lạ lắm, miệng nói từ bỏ, miệng nói ổn thôi, ấy vậy mà chỉ cần nghĩ đến 1 giây ngày sau chẳng còn chung đường nữa, tim lại như có ai đó bóp nghẹn!

Thì thôi, em nói với người em từ bỏ rồi, thôi không phiền đến cuộc đời của người nữa. Em trả lời với người rằng đoạn đời còn lại tự mình em bước được, em vẫn ổn. Nên người hãy cứ hạnh phúc, đêm cuối cùng ở đây em chạy một mình lên chỗ cũ, nơi trước đây mình từng cầu nguyện. Phật Đứng ngày ấy người còn nắm tay em nhưng hôm nay em tự nắm tay mình, em chẳng cần hạnh phúc cho mình nữa người ơi, người hạnh phúc thêm cả phần em nữa. Chỉ khi nào người mệt mỏi quá, VỀ VỚI EM!

Coi thêm tại :
Chỉ cần người về đây, thanh xuân lụi tàn bao nhiêu cũng sẽ sống lại… – Lạc giữa Sài Gòn

Nếu sau này yêu ai, anh hãy quan tâm đến người ta dù có bận đến mấy… – Lạc giữa Sài Gòn

Hà nội nay đẹp đến nao lòng. Đáng ra giờ này chúng ta đang ngồi với nhau, và nghe tớ kể đủ thứ chuyện trên đời, rồi tớ cười rúc rích, rồi tớ trách anh, chả lắng nghe gì hết. Nhưng thôi, hôm nay tớ dành ngày đẹp trời như vậy cho các đôi bạn trẻ, tớ chọn khoảng không riêng... 

---

Yêu một người vô tâm.

Lúc lúc bản thân tớ phải mạnh mẽ đến chừng nào. Là lúc chia tay nhau, cũng chỉ là tớ lủi thủi trong mớ cô đơn. Là lúc chia tay mà tớ thấy cảm giác bình thường, bởi trong thời gian qua, tớ phải cố gắng rất nhiều.

Anh hơn tớ không phải là nhiều tuổi, tớ gọi là hơn đủ tuổi. Anh đủ trưởng thành hơn tớ, anh đủ chín chắn hơn tớ. Và tất nhiên anh đủ vô tâm hơn tớ nhiều lần.

Tớ mệt, mệt mỏi lắm, tớ mệt mỏi trong mớ suy nghĩ của tớ. Tớ không còn giận dỗi anh nữa, tớ không còn trách than anh nữa. Thay vì tìm anh, thay vì gặp anh, tớ thích lân la một mình với xung quanh là những người thật xa lạ, để tâm tớ nhẹ nhàng. Anh bận, tớ bận. Đó là câu nói anh thường nhắc. Bận tới mức anh chả dành nổi một quan tâm cho tớ.

Nếu sau này yêu ai, anh hãy quan tâm đến người ta dù có bận đến mấy...

Anh bảo, anh khó tính, yêu anh, là phải học cách chịu đưng. Tớ khác, tớ không như người yêu cũ của anh, chúng ta cùng thay đổi thì sẽ đi cùng nhau, nhất quyết tớ không chịu đựng. Tớ biết vì thế, nên rất nhiều lần, anh thầm so sánh tớ với chị người yêu cũ của anh. Họ vẫn tuyệt vời anh nhỉ. Tớ vẫn thấy rõ ánh mắt tự hào, vui vẻ của anh khi kể về họ, khi anh vẫn quan tâm họ. Có thể anh không nhớ rõ, nhưng tớ đã từng chia sẻ với anh, về đoạn tình cảm tớ đã trải qua mệt mỏi, vì hình bóng người yêu cũ của người khác. Giờ tớ chỉ lặng im. Tớ đã cố gắng rất nhiều đấy anh biết không.

Từ khi biết thương anh, tớ biết anh bận. Chúng ta ở cách nhau chỉ mấy km thế mà có đôi lúc cả tháng trời chả gặp nhau, bởi lý do, anh bận. Tớ biết anh bận những gì, rồi tớ tự sắp xếp việc bận của tớ. Chúng ta gặp nhau là một cái duyên rất tình cờ, nhưng có lẽ kiếp này tớ trả nợ hết cho anh rồi.

Cái khoảng thời gian yêu thương ngắn ngủi đó, tớ đã ngẫm ra rất nhiều điều. Tớ biết cuộc đời khắc nghiệt bao nhiêu, tớ biết hoàn cảnh thay đổi nhau thế nào, tớ biết người tớ muốn ở bên là như thế nào. Và khoảng thời gian đó, tớ cảm ơn anh rất nhiều, vì có đôi ba lần tớ được ngồi nói một mình, đôi ba lần tớ được chờ đợi rồi sau đó trống trải, vì có đôi ba lần...

Nếu sau này yêu ai, anh hãy quan tâm đến người ta dù có bận đến mấy...

Anh này, nếu mai, anh có phải lòng một cô gái nào đó, hãy quan tâm cô ấy một tí cho dù anh có bận tới chừng nào, thì dành ra vài phút để trò chuyện với cô gái đó. Con gái ấy mà nhìn ngoài có vẻ mạnh mẽ lắm, chứ cô nào chả thích được người yêu quan tâm nhỉ, nhất là những lúc công việc gia đình, mọi thứ đều gặp rắc rối. Anh hãy học cách nhường nhìn cô gái anh thương, ít nhất trong lúc cãi vã nhau.

Tớ rẽ hướng đây. Tớ nghĩ tới lúc tớ nên dồn toàn tâm cho sự nghiệp của tớ, và cho gia đình ấm áp của tớ. Còn anh, anh chưa kịp tỏ tình với tớ, thì chúng ta cũng chả chính thức là gì. Tớ không tốt, để cô gái khác tốt hơn tớ đi cùng anh. Anh nhé.

Tớ hết yếu đuối rồi... Cảm ơn anh, chàng trai vô tâm.

Coi nguyên bài viết ở :
Nếu sau này yêu ai, anh hãy quan tâm đến người ta dù có bận đến mấy… – Lạc giữa Sài Gòn

Ai nghèo hơn?

Nhà Mạt ở cuối thôn Hạ, có thể nói là nghèo nhất, cái nghề mà vợ chồng Mạt đang làm thì nhắc đến người ta phải bịt mũi...

***

- Hôm nay mình đi sớm thế? Đợi em luộc mấy củ sắn ăn lót dạ đã...

Mạt lúi húi lấy thêm sợi dây thừng buộc hai cái sọt lên chiếc xe thồ cũ kỹ của mình, mải làm nên không nghe thấy tiếng vợ, hắn chạy vào trong lấy cái thùng to được gò bằng tôn đặt vào trong cái sọt bên phải chiếc xe rồi lẩm bẩm chửi:

- Cái Đan Mạch nhà nó chứ! Một năm mà thay hai cái thùng thế này thì giết người à? Đã nghèo thì chớ, đời đen như con chó mực!

ai-ngheo-hon

Nhà Mạt ở cuối thôn Hạ, có thể nói là nghèo nhất, cái nghề mà vợ chồng Mạt đang làm thì nhắc đến người ta phải bịt mũi, cái nghề đi lấy cứt và nước đái hay ngày xưa gọi là nghề gánh phân, cách gọi tục thì như vậy chứ thật ra có thể nói văn chương hơn một chút là nghề chăm sóc vườn ruộng thuê, một nghề đang khá phổ biến tại nơi đây! Các gia đình giàu có họ không dám ăn các loại rau mua ở chợ vì sợ thuốc trừ sâu, thuốc tăng trọng hoặc là những thứ thuốc khỉ gió chết tiệt nào đó mà không đảm bảo an toàn cho người ăn nên thuê những người như vợ chồng Mạt về trồng và chăm sóc các loại rau, cây ăn quả tại nhà cho người ta. Hàng ngày Mạt đi đến các gia đình khác trong ngoài thôn lấy phân về ủ và nước giải về làm nguyên liệu để bón và tưới vườn cây, ngày trước thì công việc này cũng giúp cho hai vợ chồng đủ hai bữa cơm, nhưng giữa thời buổi người khôn cứt hiếm như bây giờ thì nguồn phân và nước giải ngày càng khó kiếm vì những người có điều kiện họ xây hố xí tự hoại, những nhà còn lại thì họ không cho vì cũng muốn giữ lại để dùng cho vườn nhà mình, do vậy mà cuộc sống đã khó khăn lại càng trở nên túng thiếu hơn trước! Dân làng người ta hay gọi Mạt là Mạt sọt cũng bởi vì công việc đặc trưng của hắn.

- Hôm nay mình đi gom hàng ở đâu? hôm nay ông trưởng thôn đến kiểm tra tài sản để lên danh sách các hộ nghèo đấy ! Mình cố gắng về sớm còn có nhời với người ta...

Nghe vợ nói Mạt thở dài thườn thượt:

- Lại kiểm tra, nhà mình thì năm nào mà chả thế! Tài sản thì có cái quái gì đáng giá đâu! Mình cứ ở nhà tiếp ông ý, hoàn cảnh và thu nhập thế nào thì cứ nói như thế để tiếp tục được hưởng trợ cấp của xã, chứ trông vào hai cái sọt của tôi thì sống sao nổi!

Vợ Mạt tay gói củ sắn vào tờ báo cũ, nhét vào túi ni-lông treo lủng lẳng trên ghi-đông xe đạp cho chồng rồi than vãn:

- Hay mình xem có công việc nào khác thì làm vậy, ví dụ như đi làm thợ xây, thợ nề chẳng hạn, có khi lại đỡ vất vả hơn! Suốt ngày đi hót cứt cho thiên hạ thì làm sao mà thoát được nghèo...

Mạt trợn mắt trừng trừng nhìn vợ tỏ ý không hài lòng:

- Cô đừng có coi thường cái nghề này nhé! Chẳng qua xã hội bây giờ thay đổi nên nghề này mới mai một đi, ngày xưa ông nội tôi đi buôn cứt nổi tiếng khắp làng đấy. Tôi luôn đau đáu một giấc mơ khôi phục cái nghề truyền thống này, muốn làng mình lại mở ra cái Chợ phân như ngày xưa để những người như tôi giao dịch, buôn bán. Nếu bây giờ mà như ngày xưa thì cứt được lên sàn giao dịch chứng khoán rồi ý chứ!

Vợ Mạt cười sằng sặc rồi nói:

- Vâng! Nghề cao quý! Cứ động vào là mình lại giẫy nẩy lên! Em biết mình yêu nghề rồi. Thế hôm nay mình lại xuống xóm dưới lấy hàng à?

Mạt chưa vội trả lời vợ, hắn lấy cái đóm châm điếu thuốc lào để hút, trầm ngâm nhìn làn khói bay như nhớ lại thời huy hoàng của cái nghề gánh phân ngày xưa, hắn lấy cái ghế gỗ ra hiệu cho vợ ngồi xuống rồi nói:

- Chúng ta mới lấy nhau nên tôi chưa truyền được hết bí quyết gia truyền cho mình biết, tiện hôm nay mình ngồi đây để tôi chỉ bảo luôn...

Thấy vợ chăm chú lắng nghe, Mạt sọt bắt đầu truyền nghề:

- Nếu lần sau mà đắt hàng thì chúng ta phải chia địa bàn ra hoạt động, mình nhớ là không được đi lấy cứt ở xóm trên nghe chửa?! Chịu khó lên xã mà lấy...còn nếu hôm nào mưa gió ngại đi thì sang nhà ông Lực, ông Thân mà xin cũng được...

Mạt chưa nói hết ý thì vợ hắn đã ngơ ngác hỏi:

- Ô hay, cứt nào mà chả là cứt, lấy xa làm gì cho khổ ra, tiền công thì đáng bao nhiêu mà phải hành xác như vậy?

Mạt cười lắc lư cái đầu khoái chí rồi tiếp tục giảng giải:

- Tôi đã nói hết bí quyết nhà nghề đâu mà mình đã hỏi, nghe đây này: Cứt được chia ra làm nhiều loại chứ không phải giống nhau hết đâu! Cứt loại một là cứt trên xã, trên đó có nhiều quan chức, họ nhiều tiền lắm của, ăn uống ngon nên cứt thải ra chất lượng và nhiều đạm! Loại này dùng để bón vườn cà và tưới rau thì mới tốt, hiểu chửa? Còn cứt loại hai là cứt của một số nhà buôn bán kinh doanh, còn loại vét đĩa nhất và kém chất lượng nhất chính là cứt của những người dân nghèo như chúng mình, cái này chỉ để dùng tạm nếu không đi xin được thôi...

Vợ Mạt gật gù, mắt sáng lên như hiểu được bí quyết nhà nghề:

- À thì ra là vậy! hèn nào cái thùng nước giải mình lấy ở trên xã, em tưới luống Bắp Cải cho nhà bà Báu, ôi giời ơi! Nó lên tốt um mình ạ, Bắp nào bắp đấy vừa to vừa tròn như quả bóng...hóa ra đó là bí quyết nhà nghề cả!

Mạt cười khà khà:

- Chuyện! cái gì nó cũng có bí quyết của nó đấy! đừng có đùa! Ví như lấy nước giải hay cứt của những đứa nghèo như mình mà tưới thì chết mẹ nó cả cây vì làm chó có chất khỉ gì đâu...

Đang mải truyền kinh nghiệm cho vợ, Mạt sọt chợt nhớ ra phải lên xã lấy phân, hắn vội vàng đứng dậy leo lên cái xe thồ rồi quay lại dặn vợ:

- Mình ở nhà thì chạy ra ruộng xem cái hố phân chuồng ủ đã chín chưa để mai còn đi bón cho người ta, tôi đi luôn kẻo muộn, không nhanh thằng khác nó xin mất cứt thì có mà nhịn đói!

Lúc này mặt trời đã lấp ló sau rặng tre đầu làng, những tia nắng sớm làm sáng bừng lên con đường quê ngoằn nghèo, rẽ qua cái ngõ nhỏ dẫn vào nhà Lực đã được lát gạch phẳng lì, hai bên đường phủ xanh bởi những hàng chuối non cao gần đến vai người.

Trong căn nhà cấp bốn đã có hiện tượng xuống cấp, trần nhà nhiều chỗ bị bong tróc, bức tường bên trái cửa ra vào đôi chỗ đã rạn nứt, chỉ cần đụng nhẹ vào là vôi vữa sẽ rụng từng mảng xuống nền nhà...Lực đang nhăn mặt, cong mông đẩy cái Tủ lạnh vào buồng trong rồi lại moi trong tủ quần áo ra cái vỏ chăn cũ chùm kín lên, hắn hết tiến lại lùi, nhìn xung quanh cái Tủ lạnh xem có sơ hở gì không, cái Tivi tinh thể lỏng mới mua tháng trước đã được giấu kỹ dưới gầm giường... Hắn đứng im quan sát khung cảnh tồi tàn của gia đình mình rồi bất chợt bật cười vì tâm đắc, gã quay lại gọi vợ:

- Cô Lụa đâu rồi? đã xong chửa, nhanh tay nhanh chân lên hộ tôi ! Người ta sắp đến kiểm tra rồi kia kìa!

Lụa ngọng hớn hở chạy từ sân vào, tươi cười bảo chồng:

- Em xong từ nâu rồi, em nhét con bình bịch vào trong chuồng Nợn, bố nó cũng chả phát hiện ra được, mình thấy em có khôn không?

Lực ngó ra ngoài sân tỏ vẻ nghi ngờ:

- Thế còn cái xe đạp điện của con Mận nhà mình, cô cất đâu rồi, đừng có để tơ hơ ra ngoài kẻo nó nhìn thấy thì chết cả lũ...

Tháo cái khăn buộc trên đầu xuống lau mồ hôi, Lụa ngọng nguýt môi:

- Mình cứ phải no! Em có phải con ngu đâu, xe đạp điện em giấu vào trong chuồng xí rồi, có ai điên mà rúc vào đấy kiểm tra!

Lực cười khoái chí nhìn vợ:

- Được! Khá! không ngờ nhìn mặt cô chậm phát triển thế mà cũng khôn ra phết đấy chứ! Thế mà từ xưa đến giờ cả cái làng này đứa nào cũng bảo cô bị dở hơi...

Được chồng khen, Lụa ngọng cười rú lên như bị ma làm rồi khoe với chồng:

- Này mình! Em bẩu, em chuẩn bị sẵn đôi gà sống thiến với chai rượu nếp mới rồi, tí nữa não trưởng thôn vào thì mình đưa nuôn à?

Lực bỗng trầm ngâm một lúc rồi từ tốn bảo vợ:

- Năm nay nhà mình phấn đấu xin vào cái diện nghèo nên cũng phải có tí chút, chịu khó giả nghèo giả khổ một tí nhưng lại sướng! Theo như lão trưởng thôn phổ biến trong cuộc họp lần trước thì năm nay chỉ bổ sung một chỉ tiêu nghèo thôi, mà đối thủ cạnh tranh của nhà mình lại là nhà thằng Thân...Mình không bôi trơn bằng đôi gà với chai rượu thì tôi sợ hỏng việc! cứ theo kế hoạch tôi bàn với mẹ con cô hôm qua mà làm, cứ diễn làm sao cho thật lâm ly bi đát vào để lão ý biết!

Để chuẩn bị cho cuộc viếng thăm kiểm kê tài sản là một trong những phương thức để xác định các hộ nghèo của ông trưởng thôn, vợ chồng Lực, Lụa cùng nhau lên kế hoạch đối phó, ngoài những đồ đạc đắt tiền đã được đem giấu kỹ thì vợ chồng hắn còn chọn mặc những bộ quần áo cũ, vá chằng chịt để thêm phần nghèo khổ đáng thương. Năm ngoái đã cố gắng xin vào danh sách những hộ nghèo của thôn nhưng không được, rút kinh nghiệm nên năm nay vợ chồng Lực đã chuẩn bị khá kỹ...

Hai vợ chồng đang bàn bạc thì cái Mận đi vào, tay cầm điện thoại, miệng vẫn lẩm bẩm chửi gì đó, vừa nhìn thấy con gái, Lực quát lên:

- Con Mận! mày đi đâu giờ mới về, hôm qua tao dặn thế nào còn mò đi chơi, học không lo học suốt ngày điện thoại...

Thấy bố mắng, con bé Mận phụng phịu:

- Cái Ngát nhà ông Thân nó dám vào "Phây búc" của con chửi đểu, con đang chửi lại nó...

Lực chép miệng chửi mấy câu rồi nói:

- Con nhà mất dậy, bố nào con đấy! đợt này kiểu gì nhà mình cũng phải loại nhà nó ra để lọt vào danh sách hộ nghèo mới được, cay lắm rồi! Thế nó chửi gì mày?

Mận giơ điện thoại cho bố xem rồi trình bày:

- Đây bố xem này, con mới đổi "Ních" là Heo Mập Dễ Thương, thế mà nó nhảy vào chửi con là cái...cái Đan Mạch con Lợn béo! bố bẩu có tức không? Con chửi lại luôn cho bõ ghét!

Lụa ngọng cũng giằng điện thoại của con gái xem và chửi:

- Đúng nà cái noại con nhà vô học! người ta nà Heo mà nại chửi nà Nợn, ăn gì mà dốt thế không biết!

Nhà Lực với nhà Thân cạnh tranh nhau để được nghèo nên gia đình hai bên thường xuyên xảy ra mâu thuẫn, ngay hai đứa con gái của họ là cái Mận với cái Ngát cũng đâm ra ghét nhau. Mận cũng như bao cô gái mới lớn khác rất thích nhận mình là Heo xinh hoặc Heo đáng yêu nhưng nếu ai gọi mình là Lợn thì sẽ tức điên lên và sẵn sàng chửi đáp trả đầy hận thù, mặc dù không hiểu Heo và Lợn thì khác nhau cái gì...

Từ ngày có chính sách ưu tiên dành cho người nghèo đến với Thôn Hạ, trong mắt của những người dân ở đây, ai cũng là đối thủ để cạnh tranh nghèo với mình. Ai cũng tìm cách nói xấu và bới móc ra những đồ đạc hiện có của hàng xóm nhằm loại họ ra khỏi diện nghèo để mình yên tâm bám trụ và hưởng chính sách ưu đãi của nhà nước. Thôn Hạ càng ngày càng phức tạp vì mâu thuẫn, tình làng nghĩa xóm hầu như đã không còn, đến tối nhà nào cũng đóng chặt cửa sợ hàng xóm sang rình mò của cải của mình có để mách với trưởng thôn!

Lực ngó nghiêng nhìn ra ngoài ngõ rồi nói như quát:

- Tạm thời bỏ qua! Con Mận vào thay ngay bộ quần áo khác và cất ngay cái điện thoại đi cho tao! Lấy bộ nào cũ nhất ra mà mặc, nghèo mà diện thế này hả, nhanh lên!

Nhìn theo đứa con gái đang chạy vào trong nhà, Lực quay lại trách vợ:

- Nhẽ ra mà đón được bà cụ về đây mấy hôm thì yên tâm luôn, coi như nhà mình phải nuôi thêm một miệng ăn, càng dễ để được xét hộ nghèo...cô chậm chân quá để lão cả đón về trước...

Lụa ngọng thở dài thườn thượt rồi ngồi bệt xuống đất, tay cầm cái nón phe phẩy quạt rồi nói:

- Ai nghĩ nhà não ý nại nhanh thế! Bình thường có thấy não ngó ngàng gì đến bà cụ đâu, hóa ra bên Nàng đó cũng đang xét hộ nghèo nên...Mình cứ yên tâm! Đồ đạc đã giấu hết rồi, quả này chắc chắn nà được nghèo thôi...

Thấy cái Mận đi ra với bộ quần áo cũ rích, Lực khoái chí ngắm nghía nhưng bất chợt nhìn thấy mái tóc của nó, hắn lại quát:

- Giời ơi là đất! Tóc gì mà cứ vàng vàng, đỏ đỏ như lông bò bị bệnh thế kia, lấy cái khăn mỏ quạ của mẹ mày buộc vào mà che đi...

Lụa ngọng moi trong cạp quần ra tờ giấy nhỏ đã nhầu nát, miệng lẩm bẩm hát vài câu rồi hỏi chồng:

- Hát bài này sợ nạc hậu không mình?

Lực lắc đầu chán nản:

- Dốt lắm! cái bài Liên khúc Nghèo này nổi tiếng, tuy nó cũ nhưng nó đi vào lòng người hiểu chửa, nghe tôi dặn lại đây: bao giờ thấy lão trưởng thôn vào đến cổng thì cô phải giả vờ ngồi giặt quần áo, miệng cố gắng hát thật thảm thiết nhưng phải thật tự nhiên, đừng để người ta bảo mình làm trò, làm sao để lão ý nghĩ rằng mình dùng lời hát để bày tỏ sự nghèo khổ của mình. Giờ cô hát lại một câu tôi nghe thử xem nào...

Lụa ngọng hắng giọng rồi cất lên tiếng hát nhão nhoét, chua hơn dấm:

"Khi tôi sinh ra mang được ngay tiếng con nhà nghèo, qua bao nhiêu năm không đổi thay nhớn nên còn nghèo...Nuôn đi bên tôi như với người tình thân thiết...

Nghe vợ hát, Lực nhăn mặt rồi quát:

- Thôi! tập luyện từ hôm quá đến giờ mà giọng vẫn khắm lọ thế hử, nghe cô hát mà tôi có cảm giác bị đứa nào lấy nước mắm nguyên chất rót thẳng vào lỗ tai ý...Thế bài nào là bài tủ của cô, cô hát tôi xem có khá hơn không?!

Lụa ngọng thanh minh, tỏ vẻ hiểu biết:

- Căn bản sở trường của em nà nhạc trẻ, mình bắt em hát dòng nhạc này nó không phù hợp với chất giọng đậm nốt Na trưởng nên quãng 8 của em, mình nghe đây này, bài hát này đang mốt...

Nói rồi Lụa ngọng hắng giọng, ngân thử mấy nốt để bắt đầu cất cao tiếng hát:

"Ta quen nhau đã bao nâu rồi, hỡi đêm sao vẫn mãi đêm dài...Này mùa đông ơi xin hãy nàm tuyết rơi..."

Lực mặt nghệt ra lặng im như vừa nghe thấy điều gì đó thật kinh khủng, Lụa ngọng tiếp tục:

- Em mà đi thi chương trình "Sờ voi" có khi nại nọt vào mắt xanh của Huấn Nuyện Viên Mỹ Ninh ý chứ! Trông thế này thôi chứ em có tố chất nghệ sĩ nắm đấy!

Hai vợ chồng đang xì xào thì ông Tín trưởng thôn đã vào đến cửa ngõ, tay cầm quyển sổ ngó nghiêng rồi hắng giọng:

- Vợ chồng Lực Lụa yêu đời quá nhể! Chắc dạo này làm ăn khấm khá phỏng? thế này thì Thôn ta lại có thêm hộ thoát nghèo rồi đây!

Lụa ngọng chạy vội ra ngoài cửa, hai bàn tay cứ xoa mãi vào nhau nhìn ông trưởng thôn:

- Ấy chết! mời bác vào nhà xơi nước! Bác cứ đùa bọn em, nhà em còn phải trông chờ vào sự giúp đỡ của bác nhiều...

Lực lom khom bê cái ấm trà xanh đã ám màu đen vì khói bếp, miệng tươi cười đon đả:

- Bác trưởng thôn đến kiểm tra đấy ạ! Mời bác ngồi làm bát chè xanh cho mát ruột đã...

Ông Tín trưởng thôn tiến thẳng vào nhà, tay chắp sau mông, ngó nghiêng nhìn xung quanh rồi chép miệng:

- Đồ đạc đâu hết rồi mà nhà trống tếch trống toác ra thế này?!
Đã chuẩn bị trước câu trả lời, vợ chồng Lực Lụa nhìn nhau sụt sùi, Lụa ngọng nghẹn ngào:

- Hoàn cảnh gia đình em éo ne nắm bác ạ! ăn còn chả có thì nấy đâu ra mua sắm đồ đạc...

Ông trưởng thôn lại chép miệng, lắc đầu:

- Chết! chết thật! thế làm ăn thế nào mà ra nông nỗi này! Đói thì sức đâu mà lao động sản xuất?

Lực run run rót đầy bát nước chè xanh rồi nói:

- Nhịn đói là một trong những năng khiếu tiêu biểu của nhà em rồi! mấy năm trước cũng cố gắng xin bác xét cho cái diện nghèo để được hỗ trợ của nhà nước nhưng chưa được bác chiếu cố cho! Năm nay bác đến nhà xem xét thế này rồi thì bác thương cho vợ chồng em và các cháu...

Cái Mận từ trong buồng đi ra với bộ quần áo cũ nát, đầu chít khăn mỏ quạ, khuôn mặt thiểu não, ôm bụng gọi bố mẹ:

- Con đói quá bố mẹ ơi, nhà còn củ khoai nào nhét vào mồm không...

Lực xua tay cho con vào nhà rồi nhìn ông trưởng thôn thở dài:

- Đấy bác nom xem! Nhà thì dột nát, vợ con thì nheo nhóc như vậy đấy, chỉ mong các bác giúp đỡ tạo cho...

Lụa ngọng xách ra đôi gà và chai rượu đã được nhét kỹ vào cái làn nhựa to đưa cho chồng. Lực đón lấy rồi bắt đầu tìm cách hối lộ trưởng thôn:

- Gọi là có tí chút tình cảm...nhân dịp năm hết tết đến, bác nhận cho gia đình em phấn khởi! nhà em không bao giờ quên ơn bác!
Thấy ông trưởng thôn xua tay, Lụa ngọng tiếp lời chồng:

- Chỗ tình Nàng nghĩa xóm với nhau, chút ít quà gọi nà tấm cái tấm Nòng của nhà em...

Ông Trưởng thôn liếc qua cái làn rồi hắng giọng:

- Cô cậu cứ vẽ! tớ làm quan cũng chỉ là lo cho bà con! Đó cũng là trách nhiệm của mình...Gia đình làm thế này...tớ áy náy quá...Ai tớ cũng thương cũng muốn giúp đỡ, nhưng chỉ tiêu chỉ có hạn...

Nói đến đây ông dừng lại, vợ chồng Lực Lụa liên tục Vâng Dạ, miệng không ngừng nói cảm ơn. Ông nói tiếp:

- Thôn ta chỉ có thể thêm một chỉ tiêu nữa thôi, tôi đang phân vân giữa gia đình anh chị và gia đình nhà anh Thân!

Vừa nghe đến tên đối thủ của nhà mình, Lực nói luôn:

- Nhà thằng đấy thì nghèo cái gì? Giàu nứt đố đổ vách ra mà cứ làm trò, bác xem có ai được như nhà nó? Chẳng qua nó tham cái chính sách ưu đãi cho người nghèo thôi...Đúng là cái loại đã giàu còn tham, em đề nghị bác xét chọn cho thật sáng suốt, kẻo lọt mất người nghèo thật như nhà em mà lại nhầm những loại giàu như nó vào hưởng chính sách....

Ông Tín trưởng thôn ngồi im nghe Lực, Lụa kể vanh vách những đồ đạc hiện có trong gia đình nhà Thân mà họ đã mất thời gian theo dõi phát hiện được. Nhưng vợ chồng Lực cũng quên mất rằng vợ chồng Thân cũng đã mách y như vậy về nhà họ với ông Tín trưởng thôn...

Ông trầm ngâm một lúc rồi mới nói:

- Thôi được rồi! tôi ghi nhận những ý kiến của anh chị, tôi sẽ xem xét sao cho thật công bằng và vô tư. Mấy hôm nữa có danh sách chính thức tôi sẽ dán ở nhà trong cuộc họp sắp tới cho mọi người trong Thôn cùng biết!

Dõi theo bóng ông trưởng thôn đã khuất hẳn khỏi con ngõ nhỏ, vợ chồng Lụa Lực nhìn nhau cười sằng sặc vì khoái chí, cả hai thấp thỏm cho cuộc họp sắp tới dù biết chắc rằng lần này mình sẽ được lọt vào danh sách những hộ nghèo...

Một năm nhà ông Tín trưởng thôn tổ chức không biết bao nhiêu cuộc họp với những nội dung khác nhau, họp tuyên truyền để bà con trong thôn tự giác giữ vệ sinh chung, họp ủng hộ quyên góp giúp đỡ đồng bào khó khăn, họp tuyên truyền phương thức làm kinh tế...Nhưng chẳng cuộc họp nào mà đông đủ bà con tham dự cả, dù ông trưởng thôn đã ra sức đi thông báo, hô hào mọi người đến...
Ví dụ như tháng trước họp toàn thôn, kết hợp với ban dân số của xã để phổ biến các biện pháp kế hoạch hóa gia đình, vận động các đôi vợ chồng trẻ đi triệt sản, đặt vòng tránh thai vì tình trạng sinh con thứ 3, thứ 4 đang có xu hướng gia tăng tại thôn của ông. Hai cái chiếu cũ trải ra sân mà số người tham dự để nghe tuyên truyền phổ biến và hướng dẫn sử dụng các biện pháp tránh thai chỉ đếm chưa hết đầu ngón tay, chủ yếu là mấy người già được con cháu cử đi họp hộ.

Cuối cuộc họp ban tổ chức đành phải phát bao cao su và thuốc tránh thai cho mấy ông bà già để mang về cho con cháu dùng và cũng không quên dặn họ hướng dẫn lại cách sử dụng nó sao cho đúng cách như cuộc họp vừa rồi đã phổ biến, làm các cụ ông cầm mấy cái hộp bao cao su trên tay cũng ngậm ngùi tiếc nuối thời trai trẻ, vì bây giờ có muốn thì cũng không dùng được nữa rồi...

Vậy mà hôm nay mới 6 giờ tối, nhà ông Bách trưởng thôn đã đông khách đến khác thường, khoảng sân rộng gần 40 mét vuông dường như đã không còn chỗ trống. Người đứng kẻ ngồi, tiếng rít thuốc lào, tiếng tranh luận của bà con làm xôn xao cả thôn Hạ vốn yên bình từ trước đến nay.

"Đấy các bác xem, gia đình em còn khó khăn lắm, chưa thể thoát nghèo được đâu..."

"Nhà tôi quanh năm chạy ăn từng bữa, mồ hôi khô thì gạo cũng hết, nhà tôi mới gọi là vất đây này"

- Đề nghị bà con trật tự... !!!

Ông Tín trưởng thôn cầm đôi guốc mộc gõ vào nhau thành từng tiếng "cốp cốp" ra hiệu cho mọi người trật tự, những tiếng tranh luận bỗng im bặt, mọi ánh mắt dồn hết về phía ông trưởng thôn. Thấy đám đông đã ổn định, ông Tín thả đôi guốc xuống, ông đứng nghiêm trang vừa hắng giọng vừa nói:

- Kính thưa toàn thể bà con thôn Hạ! Cứ vào dịp cuối năm, thôn chúng ta lại tiến hành rà soát đánh giá và bình xét lại các hộ nghèo, tất nhiên trong đó bao gồm các hộ sẽ nghèo, suýt nghèo, đang nghèo và đã thoát được nghèo...từ đó chúng tôi sẽ tổng hợp lại và trình lên trên xã để tiến hành phân loại...

Vừa nghe đến đây, bà con thôn Hạ lại lao xao bàn tán, tiếng Thân đang nói to nhất:

- Đấy! năm ngoái nhà em suýt nữa thì được nghèo, ai ngờ trượt mất! năm nay em phấn đấu kiểu gì cũng phải nghèo...

Vợ chồng Lực đang ngồi im nghe thấy Thân nói thì bĩu môi, Lực cũng nói oang oang cho mọi người nghe:

- Nghèo cái con khỉ! Sáng nào nhà tôi đi ra quán ăn phở cũng gặp vợ chồng nhà nó ở đấy, như nhà tôi đây mới gọi là nghèo...

Cái Lụa vợ Lực cùng hùa theo chồng bằng cái giọng ngọng nghịu:

- Đúng đấy bà con! Nghèo gì nhà đấy, chỉ được cái nươn nẹo!
Mạt sọt đi lấy cứt về muộn nhưng cũng kịp chen vào cuộc họp, hắn chào hỏi mọi người xung quanh rồi chăm chú lắng nghe ý kiến của mọi người...

Tiếng một người đàn ông lớn tuổi nói lớn:

- Này anh Thân! Trường hợp hộ gia đình anh không thể gọi là nghèo được, anh có 2 sào ruộng chưa kể vườn cây hoa quả, vợ chồng anh lại có thêm cái nghề thổi kèn đám ma. Thu nhập đều đặn như vậy là khá giả rồi, có nhiều hộ còn khó khăn hơn nhà anh nhiều, anh còn thắc mắc cái gì!

Thân đứng phắt dậy, hai tay phủi bụi ở mông làm bắn hết vào mặt những người ngồi đằng sau, rồi nhăn nhó giải thích:

- Dạ, báo cáo bác trưởng thôn! Báo cáo bà con! Đúng là nhà em có thêm cái nghề thổi kèn gia truyền, nhưng năm nay làm ăn kém lắm! Từ đầu năm em bị viêm họng hột chữa mãi chả khỏi nên không kèn sáo gì được nữa, giờ cứ có "Sô" đám ma nào thì toàn con vợ em nó đi, nhưng nó thổi yếu! khách người ta chê, tiền cát-xê chẳng được bao nhiêu! giờ thì mất hết khách rồi ạ! Hai đứa con đang tuổi ăn học, tốn kém lắm, năm nay bác cứ xét cho cái danh hiệu nghèo...

Ông Tín bần thần suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Thôi được rồi, các anh chị cứ trật tự để nghe tôi phổ biến tiếp đã, có gì thì lát chúng ta sẽ bàn luận tiếp...

Uống cạn bát nước trà xanh, ông nheo nheo mắt cầm tờ giấy và tiếp tục:

- Trước khi công bố danh sách các hộ nghèo và thoát nghèo năm nay mà chúng tôi đã hết sức công tâm, chí công vô tư để bình chọn, tôi xin phổ biến lại tiêu chí xét duyệt các hộ nghèo và các chính sách ở vùng nông thôn, năm nay có chút thay đổi so với mọi năm, cụ thể năm ngoái nếu hộ nào thu nhập dưới 400 nghìn/tháng thì được gọi là hộ nghèo nhưng năm nay thì có quy định là tháng 550 nghìn/tháng thì mới được xét duyệt. Ngoài ra chúng tôi còn xét theo điều kiện nhà ở, đồ đạc hiện có để xác định đối tượng nào nghèo thật...

Tiếng mọi người lại nhao nhao lên ở dưới:

- Bác Trưởng thôn bẩu luôn cả quyền lợi được hưởng cho chúng em biết luôn đi...

Ông Tín kéo cặp kính lão xuống đến quá mũi, mắt nhìn xuống dưới quát:

- Các anh, các chị hay nhể! Cái gì cũng phải có đầu có đuôi chứ, chưa nói xong đã kê gạch vào mồm người khác ngồi rồi...

Ông cầm tờ giấy rồi đọc tiếp:

- Sau đây là phần chính sách dành cho người nếu được xét là hộ nghèo, bà con im lặng nghe cho rõ, dài lắm nên tôi chỉ đọc một lần thôi: Được hỗ trợ bảo hiểm y tế khi khám chữa bệnh...

Vừa đọc xong thì dưới lại có tiếng mấy bà nhao nhao:

"Tốt quá, tôi bị bệnh trĩ mấy năm nay, quả này được chữa rồi bà ạ..."

"Răng của tôi cũng rụng gần hết rồi, định đi trồng lại để ăn tết cho ngon nhưng không có tiền, quả này có cái anh bảo hiểm kia giúp đỡ rồi tôi phải làm một bộ nhai cho nó sướng mồm mới được..."

Thấy ông Tín ngó xuống tất cả lại im bặt, ông lắc đầu chán nản rồi đọc tiếp:

- Miễn tiền học phí giáo dục cho con em các hộ nghèo, hỗ trợ nhà ở, hỗ trợ vay vốn ngân hàng với lãi suất ưu đãi, hỗ trợ phương tiện sản xuất. Đặc biệt là được hỗ trợ tiền điện nếu giá điện tăng...

Ông dừng lại thấy mọi người ở dưới đang há hốc mồm ra ngạc nhiên, ông nói to:

- Bà con nghe rõ chửa!? còn ai thắc mắc gì không để tôi trả lời chất vất luôn một thể!

Tiếng mọi người lại xôn xao:

"Sướng thế nhể! Quả này không nghèo thì nó phí đi..."

"Đúng rồi, gia đình tôi được nghèo 3 năm rồi, sướng lắm..."

"Nhà bà có hai đứa con đi học miễn phí, trong khi đó con tôi thì phải đóng tiền, vậy tội gì mà tôi không nghèo, đúng không các ông các bà..."

Một bà quay sang nhìn Mạt sọt có vẻ thông cảm:

- Anh Mạt nhà nghèo gần như nhất Thôn, năm nay được hưởng chính sách tiếp thì chịu khó vay vốn mà nhà nước mà đầu tư sản xuất cho bớt khổ, cứ đi gánh phân thế này thì vất lắm

Mạt tủm tỉm cười:

- Năm ngoái nhà cháu cũng định vay ít tiền đầu tư mua hai cái thùng đựng cứt loại tốt mà chưa dám vay, dùng cái sọt cũ chở nó chảy ra ngoài, dân người ta chửi cháu suốt! năm nay cháu phải đầu tư lại cái cần câu cơm mới được.

Không thấy ai có ý kiến gì, ông Tín đi đi lại lại suy nghĩ rồi nói tiếp:

- Nếu không ai có thắc mắc gì thì tôi xin lấy tinh thần tự giác của bà con, có hộ nào xung phong thoát khỏi danh sách nghèo không? Nếu có xin giơ tay !!!

Những người có mặt tại cuộc họp bỗng im bặt, người này nhìn người kia thăm dò, 10 phút trôi qua nhưng không có một cánh tay nào giơ lên.

Trưởng thôn lại tiếp tục:

- Vậy những hộ nào cảm thấy mình vẫn còn khó khăn, cần được hưởng chính sách của người nghèo ?!

Chưa dứt lời thì tất cả cánh tay được giơ lên, tiếng ồn ào lại bắt đầu:

- Em! Em! Nhà em bác ơi, khó khăn lắm...

Thân lại đứng dậy, sợ trưởng thôn không nhìn rõ, hắn giơ cả 2 tay, mặt nhăn nhó miệng nói lớn:

- Báo cáo! Nhà cháu! Nhà cháu không phải nghèo mà là quá nghèo!

Gã chưa nói xong thì bỗng có tiếng chuông điện thoại reo lên, luống cuống thò tay vào túi tắt thì mọi người xung quanh đã chỉ trỏ bàn tán...

Lụa ngọng bĩu môi nói với người bên cạnh:

- Nghèo mà có điện thoại di động để niên nạc cơ đấy, Nại còn âm thanh Lổi! oách thế bà con nhể!

Thân luống cuống giải thích:

- Cái điện thoại này là đồ chơi của bọn trẻ con ở nhà đấy ạ, nhà em làm gì có tiền mà mua điện thoại...

Rồi hắn quay lại nhìn xung quanh và nghiến răng quát khẽ:

- Thằng ôn nào chơi đểu nháy máy cho ông đấy! cứ liệu hồn...

Ông Tín thở dài rồi trịnh trọng tuyên bố:

- Bà con lưu ý! Các phương tiện liên lạc như điện thoại, xe máy, ti vi, tủ lạnh...cũng là tài sản để đánh giá xét xem có thuộc diện nghèo hay không...bây giờ bà con tự thảo luận với nhau, tôi chuẩn bị lấy danh sách đã được xã duyệt những hộ thuộc diện nghèo và diện thoát nghèo!

Thân vừa nghe xong cũng tranh thủ đá đểu Dực:

- Cụ thể như cái nhà anh Dực này, vừa rồi có mua một chiếc xe máy, vậy năm nay sẽ không đủ điều kiện để xét nghèo nữa, mà sẽ thuộc diện gia đình tiên tiến thoát nghèo, vượt khó...Tôi nói vậy đúng không bà con?

Dực vội vàng đứng dậy, khuôn mặt ngơ ngác, hắn khua chân múa tay giải thích:

- Ơ! Sao lại thế, gia đình tôi chưa thể thoát nghèo được đâu! Các bác xem, người ta có cái tivi "phun hát dê", có xe ga, có điều hòa nhiệt độ...nhà em đã có đâu, như vậy chả là nghèo còn gì...đúng không bà con? Báo cáo bác trưởng thôn là bác cứ cho em được nghèo thêm mấy nhiệm kỳ nữa để yên tâm sản xuất ạ!

Lụa ngọng lại bĩu môi:

- Tham vừa thôi, ra khỏi danh sách nghèo để cho những nhà khác còn vào, bám trụ mấy lăm rồi còn gì, các bác thấy em bẩu thế đúng chửa...vợ chồng em đây mới gọi nà nghèo, hai đứa con đang tuổi ăn học...

Lực cũng hùa theo vợ, chỉ trỏ vào Dực:

- Các ông các bà xem kia kìa, nghèo mà đeo cái tai nghe nhạc oách chưa, ăn chơi có mấu đấy chứ, cứ thích làm choè...

Mọi ánh mắt đã tập trung vào Dực, gã luống cuống tháo cái tai nghe ra, giọng nói đầy vẻ oan ức:

- Khổ quá! Đây là cái máy nghe điếc của tôi chứ nghe nhạc mẹ gì đâu, đây các bác chứng giám cho! vợ chồng nhà thằng Lực này nó ghen ăn tức ở với nhà em nên nó tìm cách vu oan giáng hoạ cho em là giàu...bọn này nó điêu từ bé rồi!

Nói xong hắn chỉ vào mặt vợ chồng Lực:

- Nhà tao nghèo hơn nhà mày! Chúng mày là cái loại nhà giàu, giàu mà điêu!

Lụa ngọng đứng phắt dậy, trợn mắt quát:

- Ông bảo ai điêu! nhà ông bây giờ còn thiếu cái gì nữa...Tủ Nạnh nhé, Vô tuyến tinh thể nỏng nhé! À, Nại còn có hố xí tự hoại nữa...Đấy, bà con xem nãng phí chưa?

Mọi người ồ lên và nhìn nhau xôn xao bàn tán:

"Ôi giời! ăn chơi thế, tôi nghe nói cái hố xí đấy chỉ cần bật công tắc là nước nó phụt ra ào ào đấy, mát mông lắm..."

"Hiện đại thế nhể! Hôm nào tôi phải sang ỉa nhờ cái chuồng xí đấy xem thế nào..."

Động chạm đến nghề nghiệp của mình, Mạt sọt chép miệng liên tục rồi than vãn đầy tiếc nuối:

- Phí phạm! của một đống như thế mà cho nó trôi tuột đi à!, lãng phí quá, lãng phí quá! Hiện đại như thế thì lấy đâu ra phân với nước giải mà tưới rau...chết thật, chết thật!

Biết bị lộ cái hố xí tự hoại, Dực ngồi im không nói gì, cay cú nhìn vợ chồng Lực rồi đánh trống lảng nhìn quay về phía khác.

Lực ghé tai nói nhỏ với vợ:

- Quả này thằng Dực bị loại ra khỏi diện nghèo cho nhà mình vào là cái chắc! Còn thằng Thân thì hết cửa thi đấu với mình rồi...

Lụa ngọng cười rú lên:

- Chuẩn nuôn! Cái noại đấy mà dám thi đấu với nhà mình à! Quả này giá điện nước tăng cũng chả sợ mình nhể!

Thân nghe thấy chúng nó nói mình, hắn đứng phắt dậy và nói lớn để trả thù:

- Thưa bà con! Cái vợ chồng nhà Lực này thì nó giàu kém ai đâu, vậy mà cứ thích đóng cửa đi ăn mày. Tôi còn nhớ cuối năm ngoái nhà nó xây ngôi mộ cho ông cụ tổ to nhất làng, đã thế nó lại làm hẳn 30 mâm cỗ mà theo tục lệ ở làng mình từ xưa đến nay thì làm cỗ xây mộ cũng chỉ to nhất là 20 mâm, nó chơi trội như thế có phải nó phá luật lệ của cả làng mình không? Nó làm thế khác nào nó ném cứt vào mặt cả làng mình...

Bà con đang gật gù ủng hộ ý kiến của Thân thì Lực đứng dậy chửi:

- Cái...Cái Đan Mạch nhà thằng Thân! Tao động chạm gì đến mày mà mày cứ lôi đi lôi lại cái chuyện từ năm ngoái ra nói thế! Cả làng đã chửi tao cái vụ làm cỗ to đấy rồi, mày thích bới cứt ra cho thối thêm hả...

Mạt sọt đứng dậy kéo vợ chồng Lực ra rồi can:

- Thôi em xin các bác! Cứt thối lắm rồi đừng bới ra nữa! các bác chửi nhau mà toàn lôi nghề của em ra rủa nhau thế.

Mọi người vội vàng chạy vào lôi Thân với Lực ra để tránh cuộc ẩu đả, thấy đã yên chuyện Mạt sọt bỗng chạnh lòng, giọng buồn rầu :

- Em hỏi các bác nhé?! Em từ xưa đến giờ ăn ở hiền lành có động chạm gì đến ai đâu, động một cái là lôi em ra chửi, tuần trước em đến lấy "hàng" ở nhà bác Lực, bác ấy lại bẩu con gái là: "Mày mà không chịu khó học thì sau này chỉ có đi hót cứt", các bác xem thế có nhục cho đời em không cơ chứ!

Thấy Mạt sọt nói như sắp khóc, mấy người đứng bên cạnh vỗ về an ủi:

- Thôi chú đừng buồn! mỗi người một nghề, hoàn cảnh nhà chú khó khăn thế nào thì cả làng đều biết...không việc gì phải tủi thân cả!

Ông Tín trưởng thôn khệ nệ bê cái bảng có dán sẵn mấy tờ danh sách những gia đình được xét nghèo và đã thoát nghèo lên và nói to:

- Danh sách đã được đánh máy vi tính rõ ràng và minh bạch rồi đây! Bà con xếp hàng theo thứ tự mà xem, nghiêm cấm chen lấn xô đẩy, có gì thắc mắc thì cứ hỏi, tôi giải đáp luôn!

Ông chưa kịp dứt lời thì mọi người đã tranh nhau chạy đến cái bảng xem có tên mình hay không, vợ chồng Lực Lụa nhảy cững lên sung sướng vì đã được lọt vào danh sách những hộ nghèo, đang chắc mẩm trong bụng là nhà thằng Thân sẽ bị loại thì đã thấy Thân reo lên:

- Nhà em cũng được nghèo rồi các bác ạ! Sướng quá đi mất!

Lực nhìn vợ thắc mắc:

- Sao lại thế nhỉ! Nó cũng được mà mình cũng được là thế chó nào nhỉ! Sao bảo chỉ bổ xung một chỉ tiêu nữa thôi mà? Hay là nhà thằng Dực bị loại rồi...

Lụa ngọng cũng đang ngơ ngác không hiểu, thì nghe tiếng Mạt sọt gào thét:

- Giời ơi là giời! sao tự nhiên tôi lại bị vào danh sách đã thoát nghèo thế này hả giời! bác trưởng thôn, sao bác lại đối xử như thế, cả làng này ai chả biết nhà em nghèo nhất...hay là nhà em không có gì để đút lót nên bị loại thế này?

Ông Trưởng thôn lớn giọng quát:

- Anh đừng có láo! Năm ngoái xã đã hỗ trợ anh sửa lại cái nhà dột rồi, vậy có nhà tử tế để ở coi như là thoát nghèo rồi, thắc mắc gì nữa! Tôi làm cán bộ thì tôi phải thanh liêm, đề cử những gia đình thực sự khó khăn vào danh sách...Anh nên tu chí vào mà làm ăn, hay ho gì mà cứ thích được nghèo?

Mạt sọt tức tưởi giải thích:

- Một tuần tôi kiếm được hai sọt cứt cũng không đủ cho một bữa ăn nhậu của các ông cán bộ đâu...Được rồi đã thế thì tôi đếch cần, tôi chửi cái Đan Mạch bọn tham của đót lót đấy...cứ chờ đấy!

Nói xong Mạt bỏ về trước ánh mắt thương xót của những người trong thôn vì ai cũng hiểu hoàn cảnh nhà hắn rất khó khăn. Lụa ngọng kéo chồng ra rồi thủ thỉ:

- Em hiểu rồi mình ơi! Nhà thằng Thân nó hối nộ não trưởng thôn thùng bia với mấy cây giò bò! còn nhà thằng Dực thì đút nót cái phong bì, nghe đâu tiền triệu cơ đấy, vừa thấy nó nói với mọi người thế!

Tất cả mọi người lục đục kéo nhau về, ông Tín trưởng thôn đóng cửa ngõ lại rồi vào nhà ăn cơm. Hôm nay nhà ông thịt một con gà mà vợ chồng Lực hối lộ hôm trước, đang nhâm nhi chén rượu thì bà vợ ông nói:

- Hết năm nay thì ông cũng nghỉ đi, chức trưởng thôn giao lại cho người khác làm cho đỡ mệt, tôi thấy phức tạp quá! Bà con người ta nói ra nói vào tôi cũng ngại...

Ông Tín đặt mạnh chén rượu xuống rồi trợn mắt:

- Bà nói hay chửa! nghỉ là nghỉ thế nào, tôi còn phải "chạy" ở trên xã cho làm vài nhiệm kỳ nữa! người ta muốn có chức quyền chả được, mình đang có trong tay tự nhiên lại nghỉ, nó tưởng mình bị chập cheeng! Tôi không làm thì mẹ con nhà bà được như bây giờ hả, thử hỏi xem nhà có thiếu gì không?

Bà vợ thở dài:

- Nhưng tôi thấy ông cứ nhận bao nhiêu đồ hối lộ thế này thì mang tiếng với làng xóm lắm! toàn người làng với nhau, rồi chuyện nhà cậu Mạt nữa...tôi thấy áy náy quá ông ạ!

Ông Tín gắp miếng thịt gà vào mồm vừa nhai vừa nói:

- Bà nên có cái nhìn rõ ràng thế nào là hối lộ! ngày xưa Thầy trò Đường Tăng đến đất Phật lấy kinh còn phải mất cái bát vàng, đúng chửa? Đấy! thế nên chúng ta phải có cái nhìn nhận cho nó chuẩn giữa hối lộ và quà nhé!

Ông bà nào ăn hối lộ cũng đều vin vào cái cớ thầy trò Đường tăng mất cái bát vàng để bao biện cho hành động của mình! Bà con trong thôn thì theo trào lưu biếu quà để được trưởng thôn xét duyệt cho mình vào danh sách nghèo để hưởng trợ cấp từ nhà nước, mới đầu ông Tín cũng ngại nhưng sau nhận nhiều quà biếu quá thành ra cũng quen và ông cảm thấy đó là chuyện bình thường...Nó như trở thành một nghĩa vụ đối với những người muốn nhờ ông giúp đỡ!

Đang ăn thì ông trưởng thôn khịt khịt mũi như ngửi thấy mùi gì đó rất kinh khủng, ông bảo vợ:

- Bà thấy cái mùi gì không nhỉ? Sao tự nhiên thối thế không biết...

Bà vợ cũng khụt khịt mũi rồi nói:

- Hình như mùi từ ngoài cổng nhà mình hay sao ý, đúng rồi, nó bay từ ngoài cổng vào...

Ông Tín buông đũa xuống rồi chạy vội ra cổng, ông vừa mở cửa ra thì bỗng ngã ngửa ra đằng sau vì trước cổng nhà ông toàn cứt là cứt, như hiểu được ai là thủ phạm, ông vừa bịt mũi vừa chửi:

- Mẹ cha nhà thằng Mạt sọt nhé! Mày cứ liệu hồn đấy! đời mày còn phải hót cứt nhiều, chừng nào tao còn làm trưởng thôn thì mày sẽ nghèo mãi thôi con ạ...

--------------------

Kim Tam Long | 2013


http://ift.tt/2rhMbjS

Coi nguyên bài viết ở :
Ai nghèo hơn?

Vết thương trong tâm hồn, dù lành thì vẫn để lại sẹo… – Lạc giữa Sài Gòn

Hồi còn nhỏ, mổi lần bị thương chảy máu, theo một lẽ tự nhiên những đứa trẻ sẽ khóc toáng lên đòi mẹ hay ai đó đến dỗ dành băng bó. Đứa trẻ cũng vì đau mà sau đấy sẽ biết tránh đi những vật gây ra thương tổn cho chúng. Mỗi lần khi ai đó hỏi về những vết sẹo chúng có thể kể lại rành rọt sự việc khiến chúng đau một cách trơn chu và chi tiết.

Lớn lên, người ta hiếm khi bị đau vì thương tích, có chăng là bất cẩn hay họa vô đơn chí nhưng dù đau vì thương tích cũng không dễ khiếnngười ta có thể bật khóc nữa vì có thể sức chịu đựng của người lớn đã tốt hơn trẻ con rất nhiều. Những lần bị thương giống như hồi còn nhỏ cũng có để lại sẹo nhưng hiếm khi người ta còn nhớ mình bị thương khi nào và vì sao bị thương nữa?

Vết thương trong tâm hồn, dù lành thì vẫn để lại sẹo...

Thương tích một khi đã lành nhưng không hẳn là nỗi đau cũng sẽ lành theo. Với những vết thương có thể lành thì vẫn để lại sẹo, còn những vết thương không để lại sẹo thì mãi chẳng thể lành. Có phải vì thế mà những vết thương tinh thần luôn dai dẳng và âm ỉ hay không?

Tôi có một người người bạn, dù đã trưởng thành nhưng vãn luôn bị ám ảnh bởi những đổ vỡ hôn nhân mà người trong cuộc chính là bố mẹ của cô ấy. Khi còn nhỏ, cô ấy đã phải chứng kiến quá nhiều những hình ảnh đau lòng, cãi vã thậm chí là bạo lực từ người bố. Cho đến bây giờ, dù yêu nhiều, yêu chơi cũng có, yêu thật cũng có, tha thiết mạnh liệt cũng có nhưng cô ấy vẫn luôn nói rằng mình chẳng muốn lập gia đình. Cô bạn tôi vẫn luôn mang trong mình nỗi đau của sự đổ vỡ, chia li và thiếu niềm tin khi không muốn con cái của mình rồi chẳng may phải trải qua nỗi đau giống mình.

Vết thương trong tâm hồn, dù lành thì vẫn để lại sẹo...

Không giống như cô bạn kia, một người đồng nghiệp của tôi lại có vết thương tinh thần khác mà chính cô ấy là người trực tiếp phải đón nhận nó. Cô bạn đó là người hiền lành và ngoài hình ổn, người yêu của cô ấy cũng chính là thanh mai trúc mã yêu nhau từ hồi học đại học. Rồi đột nhiên một ngày cô ấy phát hiện ra anh chàng kia bắt cá hai tay sau lưng cô, mọi sự khi vỡ lở đã khiến cô ấy suy sụp rất nhiều, cô ấy cũng đã thay đổi nhiều từ ngày đó. Tuy nhiên không giống như nhiều người khác, cô ấy chấp nhận và tiếp tục mối quan hệ của mình vì khi đó cô ấy nói rằng chưa thực sự chuẩn bị tâm lí để chia tay người yêu từ thưở còn đi học đến bây giờ. Vậy nhưng không phải cứ chia tay mới là đau lòng, đôi lúc tiếp tục cũng là một nỗi đau khác khi sự tổn thương trong tình cảm vẫn luôn dày vò con người ta thật ghê gớm!

Thời gian là một liều thuốc chữa lành vết thương rất hữu hiệu, thương tích rồi sẽ lành và không còn đau nữa, tổn thương rồi cũng sẽ qua đi. Nhưng vết thương lành rồi thì vẫn còn sẹo ở đó còn tổn thương thương trong lòng dù không để lại seo nhưng sẽ không lành lại được. Năm tháng có bấy nhiêu làn được trọn vẹn, sao không thử một lần chấp nhận chôn vùi vết sẹo vào quá khứ, ném những tổn thương vào kí ức để nắm lấy những bình yên và hạnh phúc mới?

Tham khảo bài nguyên mẫu tại đây :
Vết thương trong tâm hồn, dù lành thì vẫn để lại sẹo… – Lạc giữa Sài Gòn

Khi bắt đầu thích một ai đó chắc chắn bạn sẽ có những biểu này cho mà xem! – Lạc giữa Sài Gòn

Người ta vẫn nói tình yêu giống như bị viêm họng, chẳng ai che giấu được những cơn ho của mình. Khi bạn bắt đầu có cảm tình với một ai đó, những biểu hiện của bạn lộ ra rất rõ rệt. Dù bạn có nghĩ mình đã che giấu tốt đến đâu thì mọi người vẫn dễ dàng nhận ra sự thay đổi trong tâm tư của bạn.

Dưới đây là 8 biểu hiện mà bạn chắc chắn sẽ có khi thích một ai đó và muốn người ấy chú ý đến bạn hơn.

1. Không cần biết người ta có muốn nghe hay không, nhưng bạn rất muốn nói cho họ biết ngày hôm nay của mình trôi qua như thế nào, có gì vui...

Khi bắt đầu thích một ai đó chắc chắn bạn sẽ có những biểu này cho mà xem!

2. Và khi người ta nhắn lại thì lại vò đầu bứt tai nghĩ cách trả lời thật hay, thật ấn tượng để lấy le với họ.

Khi bắt đầu thích một ai đó chắc chắn bạn sẽ có những biểu này cho mà xem!

3. Có những thứ chẳng bao giờ bạn nghĩ mình sẽ thích nổi chúng, nhưng vì người bạn thích lại có niềm đam mê với những thứ đó nên bạn cũng tập tành tìm hiểu về chúng xem sao.

Khi bắt đầu thích một ai đó chắc chắn bạn sẽ có những biểu này cho mà xem!

4. Khi nghe nhạc, hay đọc truyện đều liên tưởng đến việc mình và người ấy là nhân vật chính, tay nắm tay bước đi giữa trời hoa rơi đầy lãng mạn.

Khi bắt đầu thích một ai đó chắc chắn bạn sẽ có những biểu này cho mà xem!

5. Lúc trước bố mẹ có nói thế nào cũng chả thèm bước xuống bếp chứ đừng nói là nấu ăn, nhưng khi thích người ta rồi thì bỗng dưng đảm đang lạ...

Khi bắt đầu thích một ai đó chắc chắn bạn sẽ có những biểu này cho mà xem!

6. Đi kèm với nữ công gia chánh chính là biết làm điệu hơn. Váy áo, phấn son bỗng có ngày trở thành bạn thân không thể thiếu.

Khi bắt đầu thích một ai đó chắc chắn bạn sẽ có những biểu này cho mà xem!

7. Dù đứng ở xa chưa chắc người ta đã nhìn thấy mình nhưng mình vẫn lo lắng sợ bị phát hiện.

Khi bắt đầu thích một ai đó chắc chắn bạn sẽ có những biểu này cho mà xem!

8. Bao nhiêu tâm tư chất chứa bấy lâu chẳng dám nói thành lời, chỉ biết câm nín ngắm nhìn người mình thương trộm nhớ bao lâu.

Khi bắt đầu thích một ai đó chắc chắn bạn sẽ có những biểu này cho mà xem!

Coi thêm tại :
Khi bắt đầu thích một ai đó chắc chắn bạn sẽ có những biểu này cho mà xem! – Lạc giữa Sài Gòn

Rơm rạ – Những ký ức tuổi thơ tôi

Tôi về giữa làng quê đang trong vụ mùa gặt, những chân rạ nhấp nhô vươn mình trên đồng ruộng. Đi giữa con đê dài, tôi dang rộng hai cánh tay ôm lấy gió dạt dào lùa về phía sau, hít hà mùi rơm rạ mới trải thảm giăng lối phủ màu êm đềm, bình yên nơi mỗi bước tôi qua.

***

rom-ra-nhung-ky-uc-tuoi-tho-toi

Có lẽ, tôi lớn lên từ mảnh đất làng quê, đi ra từ những chân rơm gốc rạ hao gầy, những khoảng rơm mơn vàng mỗi vụ gặt, hít hà mùi khói đốt đồng vương lan chiều quê mà tôi cứ yêu sao mùi khói đồng chiều. Từng đụn khói trắng mơ hồ, bẻng lẻng nhè nhẹ vươn lên từ đất, theo lối cùng nhau lên trời. Giữa mênh mông cánh đồng quê đã qua gặt hái nghe sao bình yên, thanh thản và thơ mộng.

Có những lần về quê rồi lại trở về với thành phố tôi đang sống, ánh mắt tôi bị níu giữ không thôi bởi từng làn khói mênh mang trên từng khoảng ruộng, hòa lẫn chút sắc trắng, rạ vàng còn lại, mấy mỏm đá đen đơn côi nhấp nhô, bầu trời trong veo cùng mây phiêu lãng. Những thứ ấy hòa quyện cùng nhau thàng một bức tranh chân thực, sống động, ngọt ngào. Rơm hiền từ, dịu dàng trải tràn từ trong sân nhà ra ngõ, xênh xang trên con đường quê thơ mộng. Là rơm đang hứng nắng, hong cho đầy nắng nỏ giòn giã, thơm tho vào thân mình. Mấy đứa con nít như chúng tôi năm nào tụ tập lăn lộn, rượt đuổi thỏa thuê song chẳng sợ ngã, sợ đau. Nỗi lắng lo đó sá gì so với niềm vui thơ dại khi chúng tôi biết chắc có rơm hiền hậu nâng đỡ, vỗ về như bà mẹ quê luôn luôn nặng lòng chăm chút cho những đứa con của mình.

Chúng tôi vùi mình trong rơm, nghe mùi thơm hương đồng gió nội còn vướng vít đâu đây chưa vội tan. Chúng tôi trèo lên đống rơm cao, lăn từ trên xuống thích thú. Với trò chơi trốn tìm, những cây rơm chính là nơi trốn lý tưởng. Gối đầu lên rơm êm dịu, ngắm mây trôi lững lờ, đố nhau đoán xem đám mây kia hình gì, con gì, đang biến chuyển như thế nào. Chỉ từ những thứ giản đơn quanh mình như vậy, có mây trời sông nước cỏ cây, rơm vàng trĩu trịt mà đứa trẻ ngày xưa đủ đầy niềm vui, hạnh phúc. Rơm trải mình trong nắng, ưỡn cong cười giòn giã khô thơm. Với một cột chống vững chãi ở giữa, mấy người nông dân bắt đầu xây rơm xung quanh. Chẳng bao lâu đã hình thành cây rơm cao lớn. Rơm thương người nông dân đến tận cùng hơi thở lúc hóa thân mình trong lửa đỏ, nhen nhóm ủ ấm nồi cơm mới, nồi khoai luộc, mớ tép rang chiều nay những đứa nhỏ chúng tôi mới bắt, giờ nổ tanh tách chờ bữa cơm chiều. Mẹ rút rơm nhóm lửa, nụ cười an tâm, mãn nguyện. Cây rơm càng cao lớn đồng nghĩa mùa vụ đủ đầy, chẳng sợ thiếu cái ăn, cái đun nấu những ngày mưa. Trâu bò thong thả nằm nhai lại trong chuồng thảnh thơi như biết chắc dẫu gió chướng lùa về, đã có rơm vàng ủ ấm chuồng trại. Đàn gà con lít nhít theo chân mẹ tìm thức ăn nơi những cọng rơm vương vãi, còn sót lại dăm ba hạt lúa. Gà mẹ hiền từ cuống quýt cục cục gọi lũ gà con ham chơi chạy về. Chú mèo lười quẩy mình ra sân nắng, vờn bắt nhánh rơm vàng chẳng biết chán chường. Bà vo tròn nắm rơm đánh chùi sạch bong nồi niêu mấy phút trước còn phủ đen khói lửa. Cũng chỉ một chút rơm, mẹ nhẹ nhàng cuộn lại nhẹ tênh nhấc hai bên quai nồi khỏi bế lửa chập chờn. Bất chợt thấy, đâu đâu quanh mình cũng có sự hiện diện của rơm, gần gũi, có ích, thiết thực.

Tôi và những đứa trẻ theo chân các chú đi đốt rạ đồng. Châm lửa từ đầu này, lửa bắt đầu bén chạy lan khắp ruộng. Lũ nhỏ chúng tôi hối hả ánh mắt nhìn theo dòng khói trắng. Thân rạ ấy một mai kia sẽ hóa mình cùng bùn đất, nước mưa đổ xuống mà ủ ấp nhiệt thành cho từng mầm mạ lên xanh. Một bức tranh đẹp trải đầy rạ rơm, miền rơm rạ xuyến xao hoài niệm qua cơn gió thoảng chiều hôm. Qua cánh diều chắt chiu ùa theo cơn gió dưới đôi bàn tay bé xíu, đôi chân mải chạy lấp vấp cuống rạ. Qua mùi khói đốt đồng mơ hồ len lén từ ngoại thành vào phố thị. Qua nỗi nhớ ăm ắp đầy vơi. Tôi cứ mãi mơ về ký ức thoảng hương rơm rạ của mùa, thuở xưa...

Minh Thạnh SyVg


http://ift.tt/2sjd1XW

Coi nguyên bài viết ở :
Rơm rạ – Những ký ức tuổi thơ tôi

Tác phẩm & Dư luận

Em sẽ đến cùng cơn mưa - Ichikama Takuji

Em sẽ đến cùng cơn mưa - Ichikama Takuji

Phải mất đến mấy ngày sau khi đọc xong "Em sẽ đến cùng cơn mưa", tôi mới có thể sắp xếp lại những cảm xúc xáo trộn đặc biệt mà trước nay, khi đọc các tác phẩm...

Người Cô Độc

Người Cô Độc

Nếu bạn đang tìm một cuốn tiểu thuyết nóng bỏng, đang muốn đọc về những va chạm xác thịt, hay muốn nghe những câu chuyện ly kì về thế giới thứ 3, thì tôi khuyên...

Chưa hết những câu chuyện tình

Chưa hết những câu chuyện tình

Tập truyện ngắn của 8 tác giả 8X với những cái tên quen thuộc: Yến Linh, Phan Anh, Lưu Quang Minh, Hồ Huy Sơn, Thủy Anna, Hà Thủy Nguyên, Hà Thanh Phúc, Keng. Người trẻ thì...

Độc thân, cần yêu

Độc thân, cần yêu

Nhà văn trẻ Trần Thu Trang, tác giả của 3 cuốn tiểu thuyết có tổng số lượng in lên tới vài chục nghìn bản, vừa ra mắt tập truyện ngắn đầu tiên của mình. Tên...

Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn

Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn

"40 truyện ngắn trong "Nếu biết trước trăm năm là hữu hạn" đối với tôi như là một làn gió mang đến hơi thở của cuộc sống, khiến tôi biết rằng tôi đã có tội...

Phương Đông lướt ngoài cửa sổ

Phương Đông lướt ngoài cửa sổ

Phương Đông Lướt Ngoài Cửa Sổ: Là một tác phẩm du ký kinh điển. "Một trong 20 cuốn sách du ký hay nhất mọi thời đại."(Nhật báo Telegraph) Với Paul Theroux, những chuyến...

Nụ hôn đầu cho em

Nụ hôn đầu cho em

Có bao giờ bạn nghĩ mình sẽ yêu một anh chàng vốn là bạn thân của mình trong suốt hai mươi năm, một người từng chia sẻ với bạn mọi buồn vui, mơ ước, thành công,...

Tiểu thuyết Sông

Tiểu thuyết Sông

Cùng đón chờ cuốn tiểu thuyết đầu tay dày hơn 300 trang của nhà văn Nguyễn Ngọc Tư - tác giả tập truyện ngắn Cánh đồng bất tận. Nguyễn Ngọc Tư là người khá...

Ngày Trôi Về Phía Cũ

Ngày Trôi Về Phía Cũ

Một quyển sách với nhiều cảm xúc nhẹ nhàng về cuộc sống... Chỉ là những cảm xúc được góp nhặt sau một-vài-lần yêu, những tản văn - tùy bút được tác giả viết...

Hãy chăm sóc mẹ

Hãy chăm sóc mẹ

"Tôi tin chắc rằng bạn cũng sẽ như tôi, sẽ rơi nước mắt không thôi khi chứng kiến cuộc hành trình xuôi ngược tìm mẹ trong câu chuyện ấy. Có những nỗi đau mất mát,...

Sương khói quê nhà

Sương khói quê nhà

Sương Khói Quê Nhà là cuốn Tạp văn mới tinh của Nguyễn Nhật Ánh. Chia làm 3 phần, có thể gọi nôm na theo: Tình quê, Người thân, và Những chuyến đi. Ở đầu mỗi phần...

Tớ Là Dâu 2012

Tớ Là Dâu 2012

Tớ Là Dâu không hẳn một cuốn sách giải trí, thư giãn cho vui sau những giờ làm việc hoặc học hành căng thẳng. Có những câu chuyện về giá trị, về cách nhìn nhận vấn...

Hết Hôm Nay Là Đến Hôm Qua

Hết Hôm Nay Là Đến Hôm Qua

Mỗi một câu chuyện mở ra cho người đọc một góc nhìn khác về cuộc sống, về tình yêu, về tuổi trẻ. Giữa những ngã ba, ngã tư của cuộc đời, mỗi con người đều...

Trước lúc ngủ say

Trước lúc ngủ say

Đến một thời điểm trong tương lai, trong mớ ký ức bạn có thể lưu giữ được bằng bộ não nhỏ bé của mình, một cách vô tình hay hữu ý, một chi tiết nào đó đóng...


http://ift.tt/2oTfQ1t

Đọc nguyên bài viết tại :
Tác phẩm & Dư luận

Với con gái, xấu là một cái tội!

Bạn có nghĩ mình xấu không? Nếu bạn nghĩ mình xấu thì hãy đọc tiếp, còn nếu không, thì thôi.

Vì bạn sẽ chẳng bao giờ hiểu được một đứa con gái xấu thì sẽ trải qua những chuyện gì, để đi tìm bản thân mình. Bởi vốn dĩ bạn sinh ra đã đẹp, mà đẹp, thì có quyền. Còn người xấu, sinh ra đã mang một cái tội, rất nặng.

***

voi-con-gai-xau-la-mot-cai-toi

Khi tôi nói, xấu là một cái tội, thì không phải tội trong "tội lỗi", mà là tội trong "tội nghiệp". Đúng rồi đấy, bởi ngoại hình của mình mình không quyết định được thì việc gì mà bảo mình mắc tội. Nhưng mà chính vì cái mà mình không quyết định được ấy, làm cho mình gánh một cái tội khác: Tội nghiệp.

Tôi xấu! Tuy không đến mức ma chê quỷ hờn. Nhưng cũng đủ để mỗi lần ra đường đi dạo ban đêm, nhỡ có mặc quần ngắn hay áo hở hang một chút, là sẽ có mấy thằng chạy xe lướt qua sát sàn sạt nhìn mặt rồi lè lưỡi chạy đi.

Tôi nhớ rất rõ lần đầu tiên ý thức được cái tội của mình khi mang một ngoại hình không vừa mắt. Đó là một ngày trời cao trong xanh sương sớm long lanh, cô bé ở trọ cùng cấp hai với tôi chở tôi đi bằng xe đạp (đi đâu không nhớ), trên cái con đê chạy dọc theo đồng lúa đang mùa trổ, đẹp vô cùng. Nói chung, mọi chuyện sẽ rất bình thường như bao lần hai chị em đạp xe cùng nhau khác, nếu nó không nổi hứng mà quay lại nói với tôi rằng: "Chị ơi, em nói chị đừng buồn...anh A chê chị xấu...!".

Cũng không hiểu lúc đấy nó nghĩ gì mà nói thế. Và tôi, một cô bé lớp 7 mang một tâm hồn trong sáng, chưng hửng đến muốn vật ra đằng sau xe mà lăn lông lốc trên đường. Cái tên A ấy, đã có lần, véo mà tôi và bảo: "Càng nhìn càng dễ thương!". Thật tội nghiệp.

Và lần đầu tiên trong đời, tôi rơi nước mắt vì bị tổn thương lòng tự trọng. Hôm đấy tôi đến lớp học thêm tiếng anh ở một trung tâm như bình thường. Và giờ học diễn ra khá vui vẻ. Cho đến giờ ra chơi, cô bé nhỏ tuổi nhất lớp chạy lại ngồi trước mặt tôi và tỏ ra đầy đau khổ:Thực ra, tôi chưa bao giờ ảo tưởng rằng mình đẹp, nên không buồn theo kiểu thất vọng tràn trề. Nhưng sau cái lần đấy, tôi bắt đầu để ý đến thái độ của người khác nhìn mình nhiều hơn. Và bắt đầu học thói quen không tin lời ai nếu họ bảo mình xinh. Vì rõ là nói dối. Thậm chí còn khiến tôi mất thiện cảm đối với người đó. Những chuyện tương tự như thế còn xảy ra nhiều lần nữa, lâu thành quen.

Đến khoảng giữa năm lớp 10, khi ấy tôi mới được bố mẹ cho dùng điện thoại. Bằng một con đường lòng vòng và lằng nhằng này nọ, tôi cũng bắt đầu cái kiểu suốt ngày nhắn tin nói chuyện vẩn vơ linh tinh với những người xin được số tôi từ ai đó theo kiểu bắc cầu.

- Hôm qua chị gặp anh họ em rồi hả?

- Ừ, hôm qua gặp ở chỗ hội trại.

- Trời ơi, tại chị mà em bị chửi đây này.

- Sao, chị làm gì đâu?

- Anh em bảo chị xấu vậy mà em cũng cho anh ý số điện thoại.

Có thể cô bé vì quá nhỏ tuổi để hiểu hết được những lời mình nói dễ gây tổn thương đến mức nào. Và dù cô đã hạ thấp giọng và nói lý nhí hòng để tôi không nghe thấy. Nhưng tôi đã nghe thấy. Và tôi thấy mình như kiểu bị oan.

Tất nhiên rồi, hầu hết những chuyện đau lòng vì ngoại hình đối với con gái mà nói, đều liên quan đến cài giống nòi trái dấu còn lại. Giờ khi đã lớn rồi, đã hiểu nhiều hơn rồi, tôi thấy những chuyện đó cũng bình thường thôi. Ngay cả bản thân mình còn thích ngắm gái đẹp thì trách sao được bọn đàn ông con trai không thèm nhìn gái xấu.

Nhưng, con trai chỉ là không nhìn, không thích thôi, chứ không khinh (trừ khi cái đứa đấy đã xấu lại còn thần kinh). Với một đứa con gái xấu mà giỏi, đàn ông có thể không yêu, nhưng sẽ nể. Nhưng với một bộ phận không hề nhỏ lũ con gái xinh đẹp, thì dù gái xấu có giỏi đến đâu, chỉ vì bạn xấu, nên bạn bị khinh. Để giải thích cho hiện tượng này, thì tôi chỉ có thể nghĩ rằng, có lẽ lúc nhào nặn, chúa thấy họ đẹp quá mà mê mẩn, nên quên lắp não trước khi chuyển xuống đất làm người.

Có một chuyện gần đây mới xảy ra, liên quan đến blog mà tôi đang cố để gây dựng. Đấy là câu chuyện về cái comment đầu tiên. Xin phép không đăng toàn văn, vì nó bậy vô cùng và nhảm vô cùng. Đại khái là chửi bới tôi loạn xạ lên, bảo tôi hãy cút về cái nhà quê và thôi "đú bẩn" ở Hà Nội. Nhưng vấn đề là, giá mà nó chửi tôi vì tôi viết ngớ ngẩn, viết lung tung, câu cú không ra thể loại gì thì còn hiểu được. Đằng này, túm lại vấn đề chỉ là đã xấu, nhà quê còn bày đặt.

Nghĩa là tôi chả làm cái quái gì tổn hại tổn thương đến họ. Chỉ vì tôi xấu thôi. Không vừa mắt thì thế thôi. Ô lạ nhỉ...Ô lạ nhỉ... Nhân tiện đây nói cho bạn hiểu, bạn xinh đẹp, đó là mình cũng mong muốn đến cái lúc được đi khỏi cái đất Hà Nội này lắm. Mình chả ham hố Hà Nội của bạn đâu... Chuyện này nếu có dịp, mình sẽ phân tích cho bạn sau.

Thế đấy, gái xấu thì không có được quan tâm. Nếu đi dọc đường có trật xích xe thì tự mà xoay lấy. Nếu đi ăn mà quên mang tiền thì ngồi mà đợi bạn mang đến thôi. Nếu công việc được giao thì tự mà làm chứ đừng hòng nhờ vả. Muốn người khác công nhận thì phải nỗ lực gấp rất nhiều lần. Và trên hết, phải học cách tự thấy mình xinh đẹp và đáng được tôn trọng.

Gái xấu không có cách nào để hết xấu đâu, dù có trau chuốt mấy thì cũng chỉ bớt xấu đi thôi. Rồi cũng có người chỉ trỏ và bảo: "Con này con kia ngày trước xấu như ma, giờ còn đỡ...". Nên đừng tin cái câu: "Không có người phụ nữ xấu, chỉ có người phụ nữ không biết làm đẹp!". Và nếu một cô gái xấu được ai đó yêu thương thật lòng, thì hẳn, cô gái ấy đã nỗ lực rất nhiều để luôn mỉm cười và tự tỏa sáng.

Đều là con gái, dẫu xinh đẹp là tốt nhưng nhất định phải phân biệt đối xử như vậy ư? Chúng tôi cũng đâu muốn vậy? Chúng tôi sinh ra vốn không được xinh đẹp giờ lại chịu sự dè bỉu từ mọi người ?


http://ift.tt/2rBH94G

Coi bài nguyên văn tại :
Với con gái, xấu là một cái tội!

Đơn phương là tự vui, tự buồn và cả tự tổn thương… – Lạc giữa Sài Gòn

Thích một người, đơn giản chỉ cần nhìn người ấy cười, chỉ cần ngắm gương mặt ấy mỗi ngày thế là đủ. Nhưng sẽ hạnh phúc hơn nếu ánh mắt hay nụ cười của họ hướng về phía ta. Chỉ cần những lần vô tình gặp mặt, vô tình đi ngang qua, những sự quan tâm vu vơ cũng đủ làm tim ta như bị lệch nhịp.

Đơn phương một người cũng buồn lắm chứ! Thỉnh thoảng, bắt gặp cái gương mặt ấy đang nói chuyện, đùa giỡn với người khác giới, hay cả đôi khi sự vô tâm của người ấy cũng đủ làm ta vỡ vụn. Ai bảo đơn phương là sướng? Không dám nói ra tình cảm của mình, chỉ biết lặng im nhìn người ấy từ phía sau, vui cùng niềm vui của người ấy, buồn cùng người ấy vì những nỗi buồn mà người ấy phải trải qua. Đơn phương là tự vui, tự buồn và cả tự tổn thương.

Đơn phương là tự vui, tự buồn và cả tự tổn thương...

Tuy nhiên, đơn phương cũng có cái tốt. Vì nào ai biết được, khi nói ra cảm xúc của bản thân, có thể chuyện tình cảm sẽ bước sang một trang mới, mà cũng có thể sẽ chẳng ai còn dám nhìn mặt nhau nữa. Vì vậy, đôi khi một số người tự chọn cách che giấu đi cảm xúc của mình để có thể giữ được mối quan hệ lú́c trước.

Chúc các bạn, khi đã tìm được người mình thích thì nên chủ động nói ra những cảm xúc đã che giấu bao lâu nay của bản thân. Nếu người ta đồng ý, thì hãy can đảm yêu. Còn không thì hãy mạnh mẽ để quên coi như đó từng là một hồi ức đẹp đẽ của bản thân, để khi nhìn lại, ta sẽ không hối tiếc vì khi ấy không dám nói ra tình cảm của mình.

Coi bài nguyên văn tại :
Đơn phương là tự vui, tự buồn và cả tự tổn thương… – Lạc giữa Sài Gòn

Em sẽ còn phải một mình bao lâu?… – Lạc giữa Sài Gòn

Em lúc nào cũng một mình. Một mình bước vội trên phố. Một mình khép mắt trên chuyến tàu dài. Một mình đến và đi. Cứ bước đi và chính em cũng chẳng biết em muốn đến nơi nào. Có những lúc em thấy mình đứng lạc giữa những người đang yêu những hạnh phúc những cử chỉ quan tâm những ánh mắt mà em chưa từng. Em cũng buồn, cũng chạnh lòng, cũng thương cho trái tim mình. Có lẽ yêu thương dành cho em chỉ đang đi lạc ở đâu đó...

Em luôn thể hiện mình là cô gái mạnh mẽ và bản lĩnh, cho nên những giọt nước mắt của em luôn giấu vào trong, để rồi những đêm lạnh tự em ôm lấy mình mặc cho nước mắt lăn dài trên má. Hay những lúc em đau ốm, em giấu và chịu riêng, tự mua thuốc, tự nấu cháo, tự đắp chăn. Em làm mọi điều vẫn tốt nhưng chính em có thấy tốt đâu, mà hơn thế cái tủi thân cứ dâng tràn lòng em...

Em sẽ còn phải một mình bao lâu?...

Phải chăng ngay từ đầu chính em đã chọn cách một mình. Những năm tháng học trò trôi qua một chút yêu thương thời áo trắng em cũng chẳng có. Ừ thì em từng thầm thương trộm nhớ người ta, từng bối rối và thẹn thùng trước người ấy và rồi cũng chỉ vậy. Em không tự tin vào mình, em lo sợ bị cậu ấy từ chối, em tự vùi mình trong những lí do để tự dấu kín những rung động của mình,... đúng hơn chính em đã không cho mình một bắt đầu.

Em vẫn là con gái, em vẫn yếu đuối và cần sự che chở, nhưng lúc này đây khi chẳng có một bờ vai nào cho riêng em thì em vẫn một mình và chờ đợi... Em vẫn chọn cách hòa mình vào dòng người tấp nập, vẫn bước vội dù chẳng biết sẽ đi đâu chỉ để lãng quên những cô quạnh bủa vây. Em vẫn mòn mỏi và mông lung nỗi nhớ khắc khoải ngóng chờ một bóng hình xa lạ sẽ thành quen. Em sẽ một mình bao lâu...

Tham khảo bài nguyên mẫu tại đây :
Em sẽ còn phải một mình bao lâu?… – Lạc giữa Sài Gòn

Người yêu cũ là giống loài “ngoài hành tinh” nào mà phải gặp lại? – Lạc giữa Sài Gòn

Nhân chuyện Vân trong "Sống Chung với Mẹ Chồng" hăm hở đi gặp lại người yêu cũ đang gây tranh cãi, hãy cùng bàn đến ti tỉ lý do phản đối việc này nào! Phản đối Vân và những tập tin ám ảnh mang tên "người cũ trở về"!

Trước tiên, cần định nghĩa lại khái niệm người yêu cũ:

Người mà ta đã hao tâm tổn trí quá nhiều khi còn yêu, khi chia tay, đến giai đoạn vật vờ ít thì vài tuần, nhiều thì vài tháng có khi đến vài năm để có thể cân bằng lại cảm xúc, sẵn sàng cho một cuộc yêu mới. Giữa hai người từng có những tổn thương khó lành, để phải giải thoát cho nhau bằng cách chia tay.

Người yêu cũ là giống loài "ngoài hành tinh" nào mà phải gặp lại?

Cảnh tượng cùng ngồi lại với một ai đó từng rất quan trọng trong quá khứ, uống vài ngụm và nói đôi lời về những chuyện đã cũ nghe chừng thật hứa hẹn đúng không? Nhưng cũng nên nhớ rằng bạn đã phải khóc bao nhiêu là nước mắt, xem bao nhiêu là cuốn phim, gặp biết bao người bạn để khỏa lấp cái "chỗ trống quen thuộc" khi cả hai nói lời chia tay. Vậy mà, bẵng đi một thời gian, chả hiểu sao cái gã/ cô ả mang danh Người-Yêu-Cũ này từ đâu phóng ra giữa cuộc sống vừa được xếp lại ngăn nắp bằng đôi ba câu tin nhắn nội dung đại loại "Chào em/anh! Đã lâu không gặp!". Kìa, người ấy còn có ý gặp lại bạn đấy ư?

Trước khi hăm hở nhận lời "làm cốc cà phê hỏi thăm sức khỏe" từ người đã cũ, bạn nhớ cân nhắc kĩ những điều sau đây:

Người yêu cũ là giống loài "ngoài hành tinh" nào mà phải gặp lại?

Người yêu cũ là giống loài "ngoài hành tinh" nào mà phải gặp lại?

Người yêu cũ là giống loài "ngoài hành tinh" nào mà phải gặp lại?

Hãy tự trả lời bản thân bạn vì sao lại muốn gặp họ - người mà bạn đã từng trải qua tổn thương không ít bên cạnh họ. Bạn nhớ anh ta? Muốn "làm bạn" với người yêu cũ? Cần được cập nhật người ấy "lên voi" hay "xuống ruộng" khi không còn mình bên cạnh? Nếu muốn làm bạn trở lại với người cũ, tốt nhất nên để cho đối thương thấy bạn thật sự chân thành. Những điều lăn tăn này nếu được giải đáp rõ ràng rồi thì cứ a-lê-hấp, cà phê thôi!

Mỗi người có một giới hạn chịu đựng và cách vượt qua tan vỡ khác nhau, chính vì thế, bạn cần hiểu rõ chính mình có thật sự "buông bỏ" những cảm xúc tiêu cực mà bạn từng có khi cả hai vừa chia tay chưa. Nếu chỉ vừa nghĩ đến việc gặp lại họ, tim đã muốn nhảy bổ ra ngoài, thì tốt nhất đừng gặp lại. Nghĩ thử đến cảnh cậu/cô ấy ngồi trước mặt bạn và hào hứng kể về thời gian không có bạn tuyệt vời như thế nào, nếu bạn vẫn khó chịu, thì cuộc gặp này có vẻ quá sớm.

Người yêu cũ là giống loài "ngoài hành tinh" nào mà phải gặp lại?

Sự chưa sẵn sàng của bạn có thể khiến hi vọng "bắt tay hữu nghị" vốn mong manh sẽ bị dập tắt ngay tắp lự mất. Trừ khi mỗi lần nghĩ tới cậu/cô ấy, bạn chẳng còn cảm xúc gì về việc họ đã từng là một người yêu nữa, mà chỉ là một người bạn từng thân thiết, có thể cả hai đã sẵn sàng để làm bạn trở lại rồi đấy.

Người yêu cũ là giống loài "ngoài hành tinh" nào mà phải gặp lại?

Bạn có thể từ chối họ nếu cảm thấy bất tiện, hoặc thậm chí là bạn đang trên đường đến một cuộc hẹn khác nên không thể cùng ngồi xuống uống tách trà cạnh họ được. Hãy làm chủ thời gian của bạn, hẹn lại họ dịp khác, hoặc tận dụng cớ này để "đánh bài chuồn" luôn nếu muốn. Nếu đã nhận lời một cuộc hẹn, nhớ đừng kéo dài lê thê. Hãy tự đặt ra giới hạn thời gian cho mình từ trước cuộc gặp gỡ. Đến đúng mốc thời gian ấy bạn sẽ chào tạm biệt đối phương và cho bản thân trở về cuộc sống thường nhật vốn đang cân bằng.

Người yêu cũ là giống loài "ngoài hành tinh" nào mà phải gặp lại?

Người yêu cũ là giống loài "ngoài hành tinh" nào mà phải gặp lại?

Trước khi đến chỗ hẹn, thử hỏi chính mình xem bạn sẽ đặt ra giới hạn giữa hai người ở đâu. Tất cả sẽ dừng lại sau khi cả hai rời khỏi cánh cửa quán cà phê, hay lại cùng nhau đi ăn, dạo phố, rồi lại cùng xem phim và trải qua một đêm bất tận cùng nhau? Càng bị cuốn vào những cuộc vui kế tiếp với cùng một người từng rất quen thuộc, liệu bạn có chắc trái tim mình vẫn sẽ dẫn mình về đúng cửa nhà mình không? Hay sẽ mải mê chạy theo trò chơi "yêu lại từ đầu"?

Sau chia tay, chuyện con người ta vẫn bị ám ảnh bởi một câu hỏi vì sao là hết sức bình thường. Vốn không phải cuộc tạm biệt nào cũng có lời giải ngay, bạn có thể hỏi đối phương một cách thẳng thắn trước khi nhận lời đi uống nước cùng nhau. Thậm chí, bạn nên "đánh đèn" trước cho họ rằng bạn muốn đi thẳng vào vấn đề này trong cuộc gặp gỡ, đây có thể là một cách từ chối tế nhị nếu người cũ của bạn chẳng muốn trả lời.

Người yêu cũ là giống loài "ngoài hành tinh" nào mà phải gặp lại?

Người yêu cũ là giống loài "ngoài hành tinh" nào mà phải gặp lại?

Nếu bạn chỉ muốn gặp nhân vật đã trượt khỏi quỹ đạo của mình chỉ để thỏa chí tò mò rằng họ có khốn khổ không hay để xem trông họ khác như nào bởi bạn đã bị họ chặn trên mọi mạng xã hội, đừng đi. Bạn muốn biết họ đang sống ra sao, vượt qua chuyện cũ như thế nào, bây giờ yêu ai, người ấy xinh hay kém cạnh gì mình không, để nhận về vài dữ liệu mà mang đi tám chuyện cùng lũ bạn thân thì cũng đừng nên gặp. Chẳng phải điều này khiến bạn thật nhỏ nhen sao?

Tóm lại, Người Yêu Cũ đúng là một sinh vật đem đến không it phiền toái. Tuy nhiên, kẻ phiền hà nhất chính là bản thân của mỗi chúng ta, không biết mình muốn gì, không hiểu chính mình, mới là tự chuốc bao phen đau đầu. Vì vậy, Người Yêu Cũ dù là giống loài khó đối phó nhưng sẽ dễ dàng thôi khi ta bỏ qua được hết những cố chấp về chuyện cũ và thật tâm muốn xây dựng một tình bạn tốt đẹp.

Illustration by: rose-wong

Coi thêm tại :
Người yêu cũ là giống loài “ngoài hành tinh” nào mà phải gặp lại? – Lạc giữa Sài Gòn

Còn nỗi đau nào hơn nỗi đau chia tay người mình còn yêu? – Lạc giữa Sài Gòn

Gửi cậu người con trai tớ đã từng thương...

Cậu à! Đối với tớ cậu từng là tất cả, cậu là niềm hy vọng trong tim tớ nhưng bây giờ chúng ta không là gì của nhau nữa rồi. Tớ chưa bao giờ từ bỏ, cũng chưa lần nào bỏ đi. Tất cả những gì thuộc về cậu, tớ vẫn ở đây, không bôi xoá, không cự tuyệt. Tớ biết có những thứ mình sẽ không bao giờ quên được, cũng sẽ có những người mà ta phải khắc cốt ghi tâm. Nhưng vẫn đau.

Còn nỗi đau nào sợ hơn nỗi đau chia tay người mà mình còn yêu cậu nhỉ? Còn sự day dứt nào hơn họ vẫn ở trước mặt,người cười nói vui vẻ cũng đủ để làm trái tim quằn quại với vết thương đang rỉ máu. Tớ cứ tưởng sẽ bên nhau trọn đời trọn kiếp, thế mà chúng ta lại chia xa trong khoảnh khắc. Cứ tưởng nó sẽ nhanh quên vậy mà lúc nào hình bóng cậu cũng luôn ở trong đầu tớ. Không biết vô tình hay cố ý ông trời lại thản nhiên đổ cơn mưa giữa cái thời tiết tháng 5 này, mưa nó làm tâm trạng của tớ càng thêm u sầu hơn. Tớ không trách ông trời, cũng chẳng trách cậu. Có lẽ chúng ta có duyên nhưng không có phận cậu nhỉ.

Còn nỗi đau nào hơn nỗi đau chia tay người mình còn yêu?

Có những người xuất hiện trong cuộc đời, chỉ để chúng ta giữ trong tim chứ chẳng thể đi cùng ta đến cuối đời. Ly biệt chưa hẳn là kết thúc có những tình cảm mãi không có điểm dừng. Và tớ chắc rằng, trên đoạn tình cảm ấy chỉ có bóng dáng của riêng tớ. Dẫu biết trên đời này, gặp gỡ rồi thành chia xa, thân quen rồi cũng sẽ thành xa lạ. Nhưng tớ vẫn không thể nào hết đau lòng vì những thứ tớ đã dành hết tất cả cho riêng cậu, tất cả những thứ mà ta đa từng. Đến cuối cùng thì tớ vẫn không thể nói lời tạm biệt với những tháng ngày hạnh phúc bên cậu. Đến một lúc nào đó khi bên cạnh cậu không còn ai thì cậu đừng quên ở sau lưng cậu vẫn còn... vẫn còn một người luôn dõi theo. Và tớ vẫn yêu cậu như lúc ban đầu...

by....Orla Như....

Tham khảo bài gốc ở :
Còn nỗi đau nào hơn nỗi đau chia tay người mình còn yêu? – Lạc giữa Sài Gòn

Đọc Truyện Ngắn Tản Mạn – Trang 20

Only great minds can read this

Only great minds can read this



 

This is weird, but interesting! 

 

Đây là một bài viết lạ, nhưng thú vị

 

Và vì thế, Truyenngan.com.vn xin phép không dịch

 

----------------------

 



 


fi...


http://ift.tt/2rkChjs

Coi thêm ở :
Đọc Truyện Ngắn Tản Mạn – Trang 20

Đường lâu ngày không đi sẽ mọc đầy cỏ dại. Người lâu ngày không gặp sẽ trở thành người dưng… – Lạc giữa Sài Gòn

Khi lớn lên, mối quan hệ càng nhiều, thì càng thấy bản thân mình cô đơn và lạc lõng biết nhường nào.

Đã bao giờ bạn cảm thấy cô đơn khi ở giữa đám đông chưa? Có những lúc mệt mỏi thật đấy, bế tắc lắm, nhưng lục lọi trong cả danh sách bạn bè còn có ai để là người để tin tưởng nói ra tất cả mọi thứ, không phải là không còn người nghe những lời tâm sự nhỏ của mình,mà sợ rằng mình sẽ làm phiền họ, mà cũng có thể họ không muốn nghe nó nữa.

Thế đấy, thời gian cứ trôi đi, càng ra ngoài xã hội, lại phải tự mình tạo lên những mối quan hệ, mà càng nhiều mối quan hệ nó càng cuốn trôi mọi thứ đi. Ngày xưa, đã có những người bạn sãn sàng thức cả đêm để tâm sự nhỏ , nói chuyện cùng bạn. Sẽ sẵn sàng đến ngay bên bạn chỉ cần một cú điện thoại, sẵn sàng mua thuốc bắt bạn uống hay dẫn bạn đi ăn khi bạn ốm hay đói bụng, sẽ làm cho bạn phá cười khi bạn cảm thấy chán nản nhất. Nhưng nếu đã quá lâu không gặp, không còn tâm sự với nhau nữa thì mọi thứ đều về con số 0.

Đường lâu ngày không đi sẽ mọc đầy cỏ dại. Người lâu ngày không gặp sẽ trở thành người dưng...

Thời gian, cứ trôi qua và dường như nó cũng cuốn trôi đi tất cả. Không còn những lần huyên thuyên với nhau cả đêm, không còn những giận hờn vu vơ vì không chịu nghe lời... Tất cả đã trôi qua trong tích tắc.cuốn trôi đi cả tình bạn dường như được coi là mãi mãi

Khi lớn lên, ai cũng có cuộc sống riêng của mình, ai cũng phải chạy theo những xô bồ của cuộc sống. Và rồi tình bạn ấy, dường như tự lạc mất nhau... Họ có những cuộc sống riêng của mình và bạn cũng vậy...có những lúc muốn hỏi han nhau lắm,nhưng thiết nghĩ còn là bạn như xưa đâu. Đọc lại những dòng tâm trạng mình từng đăng trên facebook, học chỉ like nhưng sẽ nhắn tin hỏi mình lý do tại sao ngay,,, Còn bây giờ...

Đường lâu ngày không đi sẽ mọc đầy cỏ dại. Người lâu ngày không gặp sẽ trở thành người dưng...

Lớn lên, con người càng muốn sống khép mình hơn, muốn giấu kín mọi thứ cho riêng mình hơn, tự đau tự chịu và tự đứng lên. Có những mệt mỏi chỉ mình bạn biết, những nỗi đau bạn tự an ủi mình...

Càng nhiều mối quan hệ, con người càng tahy đổi nhiều quá!!

Coi thêm tại :
Đường lâu ngày không đi sẽ mọc đầy cỏ dại. Người lâu ngày không gặp sẽ trở thành người dưng… – Lạc giữa Sài Gòn

Tình yêu chính là trò chơi đồng đội dành cho hai người – Lạc giữa Sài Gòn

Tôi có đọc đâu đó một câu đại loại như thế này: "Nếu khoảng cách giữa anh và em là 100 bước chân, chỉ cần em bước về phía anh 1 bước, anh sẽ bước 99 bước còn lại." Và nhiều người tỏ ra rất thích thú với câu nói trên, họ cảm thấy hạnh phúc rơn lên được nếu ai đó nói với mình như thế.

Nhưng quan điểm của tôi thì khác. Tôi cho rằng tình yêu nên được xuất phát từ hai phía, và cũng cần được bồi đắp, giữ gìn từ cả hai phía. Đối với việc yêu một ai đó, bạn có thể mong chờ người ấy chủ động trước, nhưng sự chủ động cũng có giới hạn chừng mực chứ không thể nào là 99%.

Một khi sự chủ động quá nhiều, hoặc là họ sẽ cảm thấy mệt mỏi, hoặc là chính bạn cũng cảm thấy nhàm chán. Khi ấy, liệu tình yêu có còn đẹp?

Tôi cũng được nghe kể không ít những mối tình mà thời gian tán tỉnh kéo dài hằng năm trời. Có một cô gái cứ thể để cho một chàng trai vì mình mà nếm trải nắng mưa, kinh qua giông bão. Khoảng thời gian chờ đợi có thể là một năm hoặc là hai năm, ba năm… Ai ai cũng cảm động trước tấm chân tình của chàng trai ấy và mong cầu rằng cô gái hãy gật đầu đồng ý nhận lời yêu, để họ được chứng kiến một cái kết viên mãn nhất.

Tình yêu chính là trò chơi đồng đội dành cho hai người

Nhưng về cơ bản, tôi thấy kết cục tốt đẹp nhất chính là chàng trai hãy biết quay đầu là bờ, đừng nên tự làm khổ bản thân mình, cũng đừng mù quáng trao tim mình cho một người chẳng mảy may ngó ngàng gì tới mình. Theo đuổi người con gái mình yêu là không sai. Nhưng theo đuổi một cách bất chấp là sai lầm.

Bởi vì tình yêu là rung động. Nếu họ thật sự có cảm tình với bạn, đừng nói là bạn phải chờ họ hai năm, ba năm, chỉ cần bạn chịu khó chờ đợi họ hai đến ba tiếng đồng hồ trong một cuộc hẹn cũng đủ khiến họ rung lên vì xúc động. Và hiển nhiên thôi, khi có cảm tình với bạn, người ta sẽ không bao giờ để bạn phải chờ đợi quá lâu.

Tình yêu chính là trò chơi đồng đội dành cho hai người

Chuyện yêu một người ngỡ là rất khó, nhưng kỳ thực lại đơn giản vô cùng. Đó là khi cả hai con tim hòa chung một nhịp, người ta sẽ cùng nhìn về một hướng, người ta sẽ dùng hết thảy bao dung mà trân quý nhau từng giây từng phút.

Chuyện yêu một người chưa bao giờ và không bao giờ là một cuộc rượt đuổi không hồi kết. Thay vào đó, tình yêu chính là một trò chơi đồng đội mà đồng đội của bạn chính là người ấy. Hai người sẽ cùng nhau vượt qua những khó khăn thử thách cho một cuộc tình, để đảm bảo một tương lai thấu hiểu và bền chắc bên nhau.

Coi thêm tại :
Tình yêu chính là trò chơi đồng đội dành cho hai người – Lạc giữa Sài Gòn