Có người đã từng nói với em, nhân duyên đã để lỡ, sẽ là hối tiếc cả đời. Anh, có tin như thế không?
Hai hôm nay, đêm nào em cũng nằm mơ thấy anh. Trong giấc mơ rời rạc ấy, anh vẫn còn cạnh em như lúc xưa, vẫn vui vẻ nói cười như xưa. Lúc tỉnh giấc trái tim em chợt cảm thấy chua xót. Em chưa hề quên anh, cũng không nghĩ rằng cả đời này có thể nào quên được anh, quên hết những khoảnh khắc hạnh phúc giữa chúng ta.
Sắp nửa tháng kể từ ngày ấy rồi anh nhỉ? Em vẫn theo dõi anh qua những bức ảnh, những dòng bình luận giữa anh và bạn bè, em thấy anh vẫn vui vẻ, vẫn sống rất tốt, em hi vọng thật sự là như vậy, thật sự là anh sống rất tốt, để em có thể an lòng nơi đây. Có đôi lần em thầm nghĩ, giá mà một ngày nào đó tỉnh giấc, lại được thấy anh đứng trước cổng nhà em, nở một nụ cười và nói "Anh đây", nghĩ xong lại thấy khóe mắt cay cay, em lại tự huyễn hoặc bản thân về một điều sẽ chẳng bao giờ xảy ra đâu.
Anh có còn nhớ em không? Em ước có thể nghe anh nói một lần câu "Anh nhớ em nhiều lắm" như lúc xưa anh vẫn thường hay nói, phải chi em trân trọng những lần như vậy nhiều hơn để bây giờ chẳng bao giờ được nghe một lần nào nữa. Ngày nào em cũng tự hỏi mình, không biết giờ này anh đang làm gì nhỉ? Đã ăn đầy đủ chưa hay vẫn thường bỏ bữa như trước? Có đau đầu thường xuyên như trước đây không? Khi bệnh có ai nấu cháo và mua thuốc cho anh uống không? Và... anh vẫn hạnh phúc bên cạnh cô ấy, có phải không? Chắc chắn là như vậy rồi!
Có đôi lúc, em trách anh, nhưng nghĩ lại, là do mình chọn, trách ai bây giờ. Bản thân có chấp sai lầm để bây giờ như thế này, là do bản thân, còn trách ai được chứ, đúng không anh?
Hôm nay em cảm thấy thật buồn, thật nhỏ bé giữa Sài Gòn rộng lớn thế này. Kể từ ngày đó, em chưa khóc to được lần nào, em rất muốn khóc một trận, sau đó lại mạnh mẽ như em trước kia, trước ngày anh đến, nhưng dù cố thế nào, em cũng chẳng thể nào khóc một trận ầm ĩ được, nặng lòng vô cùng. Còn anh, kể từ ngày đó anh có từng khóc vì em chưa, có đau lòng vì em không, có không nỡ hay xót xa vì em không? Em cũng không biết.
Anh biết không, cứ mỗi lần nghe tên anh từ một ai đó, tim em lại chậm một nhịp. Em muốn anh sống tốt, nhưng lại nghĩ đến việc không có em bên đời anh, lại cảm thấy đau. Còn nếu anh sống không tốt, có lẽ em lại còn đau lòng nhiều hơn bây giờ.
Em đã từng nói, anh sẽ sống tốt khi không có em, anh đã làm được. Em cũng vậy, cũng sống rất tốt, rất tích cực chăm lo cho bản thân, nhưng trái tim thì ngày nào cùng đau đớn. Em không vui, cũng không biết phải làm gì để bản thân nhẹ nhõm hơn, anh nói cho em biết được không?
Em ước mình có một trí nhớ thật tệ thì tốt biết mấy hoặc giả là não bộ sẽ chỉ giữ lại những chuyện vui cho em mà thôi, nhưng mà, em lại nhớ sâu sắc hết mọi thứ, để rồi tự mình đày đọa mình trong miền ký ức ấy, để rồi tự tổn thương mình sao bao nhiêu chuyện đã qua.
Anh từng nói, em sẽ vượt qua được vì em mạnh mẽ mà, vì em là người luôn tự chủ trong chuyện tình cảm. Có phải vì vậy mà anh mới lựa chọn vứt bỏ em mà chẳng hề đắn đo một phút giây nào, có phải em mạnh mẽ đến độ anh nghĩ rằng không có anh em vẫn sẽ tốt, còn cô ấy thì không, có phải không. Anh tàn nhẫn với em thật, em ước giá mà mình quên được thì tốt biết mấy, tại sao chỉ có một mình em tự làm em đau sau ngần ấy năm tháng chứ?
Cuộc sống của chúng ta mỗi ngày vẫn tiếp diễn, vẫn sẽ gặp những người nên gặp, làm những việc nên làm và quên những người cần quên. Chẳng ai có thể nhớ tất cả những người mà chúng ta sẽ gặp trong cuộc đời này, chúng ta cần và tất nhiên sẽ quên đi một vài người nào đó. Nếu anh cho rằng em mạnh mẽ, em ổn trong suốt khoảng thời gian qua, em sẽ để anh thấy như vậy, vì em không muốn anh mang cảm giác áy náy với em.
Chúng ta đã bỏ lỡ nhau, đó là sự thật không thể thay đổi. Từ nay mỗi người một cuộc sống, em chẳng thể quan tâm hay lo lắng cho anh như trước kia nữa, chỉ mong anh có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân và cho cả cô ấy nữa. Em hi vọng một ngày nào đó nếu như vô tình nhìn thấy nhau trên đường, chúng ta sẽ mỉm cười với nhau, sau đó bình thản nắm tay người bên cạnh và bước qua nhau, anh nhé!
Coi thêm ở :
Mọi chuyện buồn rồi cũng qua, người cần quên rồi cũng quên… – Lạc giữa Sài Gòn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét