Thứ Hai, 26 tháng 6, 2017

Chẳng việc gì em phải vội yêu ai, độc thân vẫn vui mà! – Lạc giữa Sài Gòn

Em cũng từng yêu như người ta, cũng yêu chân thành và tin tưởng vào tình yêu.

Rồi bất giác một ngày, Em nhận ra rằng, tình yêu vẫn còn nhưng người đón nhận đã bỏ mặc rời đi. Bởi người ta còn những thứ khác quan trọng hơn, hay đơn giản là người ta có tình yêu lớn hơn.

Cứ thế, ĐỘC THÂN vẫn tốt cơ mà.

Em cứ việc: thích mặc gì cứ mặc, thích ăn gì cứ ăn, thích đi đâu cứ đi, thích gặp ai cứ gặp.

Chẳng việc gì em phải vội yêu ai, độc thân vẫn vui mà!

Biển lớn ngoài kia, sóng vỗ rì rào, gió vẫn lùa về tốc lên những hạt cát li ti. Những cơn mưa trắng xóa, cái lạnh len lõi vào từng thớ thịt. Khắc nghiệt vậy đó, Em lại muốn bước đi, chỉ một mình, trên con đường đầy nước và không bóng người.

Một mình em, độc bước xuống thành phố, cũng thành quen luôn rồi. Có lẽ vì thế, khi có anh bên cạnh, em bất giác trở nên ngớ ngẩn và mơ hồ, rồi cũng lặng lẽ trả anh về nơi anh muốn tới.

Lại tiếp tục cuộc sống tự do đầy niềm vui trên đường em gặp. Một cánh hoa nhỏ, một cây cỏ bên vệ đường em đi, Em cũng thấy tràn đầy nhựa sống trong đó. Hà cớ chi em phải buồn khi em có cả một bầu trời lớn lao và bao người yêu thương, trân trọng em.

Vì thế, em cũng chẳng việc gì phải vội yêu ai.

Chẳng việc gì em phải vội yêu ai, độc thân vẫn vui mà!

P/s: viết tặng cho cô gái trẻ, đã từng...

Coi nguyên bài viết ở :
Chẳng việc gì em phải vội yêu ai, độc thân vẫn vui mà! – Lạc giữa Sài Gòn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét