Chào em.
Đã lâu rồi ta chưa được gọi tên em trong chiếc gương xinh đẹp, ta cũng chưa có đủ thời gian để gọi cái tên thân thương từ sau những ngày dài đen tối ấy. Ngày em mất đi chính ta, để ta bơ vơ trong khoảng trắng của bóng đêm. Em còn nhớ ta không - người con gái hồn nhiên ngây thơ, một chút mỏng manh, một chút yêu đuối, một chút ngông cuồng, một chút hờn ghen, một chút suy tư, một chút ngơ ngác, một chút mạnh bão của tuổi trẻ?
Trải qua bao nhiều chuyện, em cũng đã trưởng thành lên nhiều. Em không ham vui trong những cuộc vui của đám bạn, em không hồn nhiên để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, em không còn muốn dong chơi đi phượt tới những nơi em muốn, em bỏ quên những giấc ngủ say để rồi sáng hôm sau là cơn mệt mỏi bước vào công việc. Em cũng không còn muốn tò mò hay muốn tranh chấp của ai, em bỏ mặc em giữa những tranh cãi cùng với sự im lặng. Em muốn giữ cho mình một chút trầm tư, một chút suy nghĩ khi đã trưởng thành, em thận trọng hơn trong các mối quan hệ, em cũng không còn thói quen nói năng bạt mạng không suy nghĩ và nói chuyện thâu đêm cùng ai đó.
Này em, đã bao lâu rồi em chưa được là ta. Em lao vào công việc như một phần của mình, em để mặc những cảm xúc trôi theo những ngày dài và đêm tối. Em không còn muốn yêu hay tiếp tục một mối quan hệ nào bởi em sợ sự mất mát chia ly. Em tạo ra cho mình rất nhiều áp lực và cuối cùng tự giải quyết nó, em muốn quên đi những kí ức buồn để rồi đâu đó, em đã không còn là chính tôi. Em bỏ mặc chính tôi rồi khoác lên một chiếc áo mạnh mẽ, một nỗi lạnh lùng khó tả, một sự chín chắn và rồi tự cho rằng đó là điều tất yếu phải làm, dần dần, em tự cô lập mình trong chính cái thế giới mà em đang ngủ quên.
Này em, có đôi khi ta thấy em mệt mỏi không biết chia sẻ cùng ai, có đôi khi ta thấy em im lặng đến đáng sợ chỉ vì một chuyện khiến em buồn. em không khóc, cũng không than trách như ai đó, em chỉ biết để những nỗi đó trong bóng tối và rồi lại dồn vào những công việc tiếp theo.Ta biết ai rồi cũng khác, ta biết rồi em cũng sẽ không còn muốn ta ngự trị trong con người em, nhưng xin em hãy để cho ta khoảng lặng một chút bình yên, để ta biết có đôi lúc ta tồn tại
Này em, đừng để ai đó làm mất đi niềm tin mà chính em đã từng gây dựng, đừng vì một chuyện buồn mà khiến mình tổn thương, đừng cố tỏ ra mạnh mẽ khi có người muốn giúp để rồi lại đẩy họ ra xa, đừng biến mất một cách bí hiểm để rồi lặng lẽ khóc trong bóng tối. Em có quyền được yêu thương, em có quyền được hạnh phúc, em biết có ai đó đang quan tâm em thật nhiều nhưng sao em vẫn chưa đáp trả lại? Em có quyền được biết đến niềm vui và được che trở, em có quyền được thở, được làm điều mình thích khi em là chính ta. Em có thể khóc và rồi lại đứng lên như bao chuyện bình thường khác, em có quyền được quên quá khứ và tiếp tục đến hiện tại,
Này em, ôm quá khứ đủ rồi, em có thể bỏ nó xuống và hạnh phúc được không em? Hãy cho mình thật nhiều cơ hội mới, gặp lại những cơ hội mới, những mối quan hệ mới. Hãy đến bên ai và tỏa ánh nắng khi em thấy mình cô đơn, Hãy dành cho mình một chút ngông cuồng còn sót lại, để ta biết em đã không bỏ lỡ cơ hội gì.
Này em, ai cũng cần có được yêu thương, đừng vì những điều không đáng có mà bỏ qua những hạnh phúc em đang cóp nhặt trên đường, em nhé!
Coi nguyên bài viết ở :
Ôm quá khứ đủ rồi, có thể bỏ nó xuống và yêu thương được không em? – Lạc giữa Sài Gòn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét