Em à, lại là anh đây...
Cũng đã lâu rồi anh lại mới thủ thỉ với em thế này, em nhỉ. Cũng vài tháng rồi kể từ ngày chúng ta chính thức xa nhau, không biết em có thỉnh thoảng nhớ về anh không? Anh chỉ dám nói "thỉnh thoảng" vì anh biết lý do tại sao chúng mình xa nhau. Còn anh, anh vẫn cứ vậy, vẫn ngông nghênh cái thói quen vốn có của mình, vẫn nghe nhạc ngẩn ngơ rồi thỉnh thoảng hát vài câu mà anh thuộc, chỉ có điều anh nhớ về em nhiều hơn.
Người ta nói xa nhau rồi, cứ bỏ qua mọi thứ, vứt hết những thứ đã từng tặng cho nhau, thời gian rồi cũng xóa nhòa đi nỗi đau quằn quại. Nhưng em đâu có biết rằng với anh, những thứ ta dành cho nhau đâu phải là những thứ có hiện hữu. Với anh, tình yêu dành cho em là những đoạn đường ta hay cùng nhau về, những góc phố mà ta từng ngồi ăn uống, là chính ngôi trường của em, những hàng ghế rợp bóng cây mà ta từng thủ thỉ....
Anh có thể chối bỏ mọi thứ, chối bỏ tất cả bằng những lời nói của chính mình, nhưng nỗi nhớ em có bao giờ nguội tắt. Có những ngày nhớ em đến quay quắt, đi đâu cũng vậy, nhìn đâu cũng chỉ thấy bóng em, thấy chúng ta của những ngày xưa ấy cười đùa, giận dỗi, đến của những việc thân thuộc như từng hơi thở cũng làm anh nhớ tới em thì em bảo anh phải làm sao? Và đó cũng là lý do anh hay mất ngủ. Anh lại thức khuya hơn, hút thuốc nhiều hơn, ngập lặn trong những con số và phép tính nhiều hơn.
Đã có những lúc anh ngồi thật lâu, thật lâu để tìm ra lý do để quên em, nhưng tìm hoài không ra, thậm chí đã có lúc anh tự nhủ rằng quên em đi được ngày nào hay ngày ấy, phút nào hay phút ấy, giây nào hay giây ấy cũng được, chỉ cần không nghĩ về em nữa thôi. Rồi anh lại bật cười, khó thật em ạ!
Có thể em trách anh "Có không giữ, mất đừng tìm" anh cũng chẳng biết nói gì cả. Từ ngày ấy, chưa một phút nào anh thôi đổ lỗi cho chính bản thân mình, thôi đổ lỗi cho cái sự thờ ơ đến vô cảm anh dành cho em. Anh biết em yêu anh rất nhiều, thương anh rất nhiều, khóc vì anh cũng rất nhiều, nhưng giờ anh chỉ biết cười vào mặt mình rằng "Em đã từng rất rất yêu anh".
Có những thứ tình cảm không thể cất nên được thành lời, vì chẳng có từ ngữ nào có thể diễn tả được điều ấy, và điều đáng tiếc nhất là anh đã quá ngu ngốc không nhận ra sớm hơn, để đến khi mất em rồi anh mới nhận ra được và chẳng còn cơ hội dành nó cho em mà chỉ còn dành lại cho nỗi nhớ. Anh chẳng thể nào hiểu hết nổi em, cho đến giờ vẫn vậy. Em luôn là một bí ẩn mà anh luôn muốn hiểu hơn, quan tâm hơn, anh ngốc nghếch lắm nên hay cho anh thêm chút thời gian nữa, lại gần em hơn nữa, nắm bàn tay em chặt hơn thêm một lần nữa, chịu không?
Em có còn nhớ em đã từng hỏi anh rằng: " Anh có còn yêu em không?" thì anh xin dõng dạc trả lời rằng: "Chưa một giây phút nào anh ngừng yêu em cả". Anh còn nợ em nhiều thứ qúa, nợ em nhiều hơn những lời cảm ơn anh đã từng nói, nợ em nhiều hơn những lời xin lỗi mà anh đã dằn lòng, và nợ em nhiều hơn cả một lời hứa hẹn. Anh biết giờ đây anh chẳng có cái gì để giữ em lại, chẳng có cái gì để hứa với em cả vì anh đâu có quen hứa xuông, anh chỉ biết im lặng nhiều hơn, cố gắng nhiều hơn để đợi đến cái ngày anh có thể tự tin đứng trước mặt em mà dõng dạc một điều " Làm vợ anh, em nhé". Anh có thể không phải là người đàn ông đầu tiên của em, nhưng anh sẽ cố gắng và hi vọng rằng, anh sẽ là người đàn ông cuối cùng bước đi trên đường đời cùng em.
Cái giá của nắm tay tuổi già là biết bao giông bão tuổi trẻ, anh không mong một tình yêu dễ dàng, anh chỉ mong một tình yêu qua thời gian sẽ làm ta trân trọng và thương yêu nhau nhiều hơn gấp vạn lần nữa, để sau này khi con cái mình lớn khôn, anh còn kể chuyện anh cầm cưa mẹ chúng nó như thế nào nữa chứ. Sẽ nhanh thôi em à, anh sợ em trốn mất lắm. Sau tất cả, chúng ta sẽ về bên cạnh nhau một lần nữa, em nhé! Ai thích cười, cứ cười, ai thích mỉa mai, cứ mỉa mai, anh chẳng sợ đâu, vì tất cả đều là sự thật, và vì tình yêu thì không có chỗ cho sự giả dối, anh thề đấy.
Hà Nội, Cho những ngày chỉ biết nhớ và thương...
Tham khảo bài gốc ở :
Sau tất cả, anh vẫn còn yêu em… – Lạc giữa Sài Gòn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét