Thanh xuân bắt đầu từ đâu anh nhỉ? Có lẽ là cái ngày anh mang màu sắc đến cho cuộc đời em. Ngày mà anh xuất hiện cùng với tình yêu dành cho em... Nhưng sao anh ra đi vội vã quá!! Anh đi rồi để lại đây với nỗi cô đơn, với cuộc tình còn đang dang dở và anh biết không em vẫn bước tiếp trên con đường ấy, con đường ngày xưa nhưng giờ đây lẻ bóng mình em. Yêu đơn phương người yêu cũ chính là tự tay mình vẽ tiếp bức tranh còn đang bỏ ngỏ, chính là tự tìm về những nơi chôn cất kỉ niệm của hai ta.
Yêu đơn phương thì kết thúc bằng tỏ tình nhưng đơn phương người yêu cũ chỉ có thể kết thúc bằng cách quên.
Và anh biết không em đã từng hứa em sẽ không khóc thêm lần nào nữa vì anh, em vẫn nhủ lòng rằng không thể yêu thêm ai nữa. Anh biết không anh mỗi sáng thức dậy em luôn cảm thấy trống rỗng, anh biết không đêm nào em cũng mơ anh sẽ quay về nhưng những điều đó anh sẽ không bao giờ biết được.
"Anh cứ đi đi tìm tình yêu mới, tôi đứng đây ôm trọn tình yêu cũ
Nhắn gió mây gửi đến anh đôi lời, sợi tơ duyên đứt đi rồi có nối lại được không?"
Em còn đợi anh trong ngày xanh non biếc thế thôi đừng chờ chi cho đỡ hết xuân sao đành...
Thanh xuân của em gọi tắt là anh rồi, thử hỏi sau này em sẽ yêu ai rồi sẽ mở lòng với anh, em không biết cũng không muốn biết vì câu hỏi đó quá thừa thãi. Cứ cho rằng là em không tốt vì chia tay em là người sai. Em ghét hôm qua là kí ức, em ghét hôm nay là hiện thực, là em hồi tưởng lại về quá khứ khi việc giữ anh em không làm được.
Cho em yếu lòng nốt hôm nay thôi rồi mai em sẽ ổn mà phải không anh?
Tham khảo bài nguyên mẫu tại đây :
Yêu đơn phương người yêu cũ… – Lạc giữa Sài Gòn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét