Thứ Năm, 22 tháng 6, 2017

Tại sao phải cố chấp yêu một người không yêu mình? – Lạc giữa Sài Gòn

Cuối cùng, tôi cũng đã tự giải thoát được chính mình khỏi mối ràng buộc mang tên "tình yêu". Tôi không bị ràng buộc với một ai mà tôi tự trói chính mình vào thứ tình cảm đẹp đẽ nhưng cũng lắm khổ đau ấy, một tình yêu đơn phương không lối thoát.

Có lẽ khi ở trong nỗi cô đơn quá lâu, gặp được một người cảm thấy hợp với mình, lại gần giống với hình mẫu lý tưởng của mình, người ta dễ dàng ngộ nhận như một điều tất nhiên. Đối với tôi, anh ấy thật đặc biệt và tôi cũng mong mình đặc biệt như thế trong mắt anh ấy.

Những ngày ấy có điều gì tôi cũng muốn kể cùng anh. Tôi vui vẻ với sự quan tâm ít ỏi mà anh ấy dành cho mình. Tôi huyễn hoặc mình rằng anh ấy cũng có chút tình cảm với tôi. Tôi nghĩ rằng anh ấy không cần đáp lại tình cảm của tôi cũng được, miễn là tôi còn được nhìn thấy anh ấy, được quan tâm đến anh ấy.

Nhưng tôi đã sai rồi, hoàn toàn sai, tình yêu vẫn luôn là câu chuyện của hai người. Thứ tình cảm một chiều ấy, rồi cũng sẽ đến lúc bạn chán nản mà buông thôi.

Tại sao phải cố chấp yêu một người không yêu mình?

Chẳng ai có thể yêu mãi một người không yêu mình

Đối với tôi, anh ấy thật đặc biệt, chính vì thế nên tôi luôn muốn anh ấy đối xử với mình theo cách thật đặc biệt, dù mong muốn đó là vô lý. Để rồi tôi đau lòng biết bao nhiêu khi thấy anh ấy quan tâm đến người khác. Thì ra, tôi cũng chỉ như bao người bạn khác của anh mà thôi.

Tôi và anh đã từng thật nhiều, nói chuyện thật nhiều, nhưng bây giờ chúng tôi thậm chí chẳng còn hỏi han nhau nữa, xa cách hơn cả những người dưng. Không còn lạnh lùng như lúc ban đầu, anh thẳng thắn từ chối tôi, dửng dưng trước những câu chuyện tôi kể. Cho đến khi anh nói với tôi rằng: "Em có quyền gì mà ghen?", tôi hiểu mình đã để tình cảm của mình đi quá xa rồi.

Có những ngày, chỉ cần nhận được tin nhắn Messenger của anh thôi là cũng đủ để tôi vui vẻ suốt cả ngày. Biết bao lần tôi bật Messenger, lặng lẽ nhìn cái chấm xanh nhỏ bên cạnh avatar của anh, đọc lại những tin nhắn cũ rồi lại ngại ngùng khi vô tình nhấn phải nút like. Chỉ cần thấy anh online, tự nhiên lại thấy lòng bình yên lạ.

Rồi những khi Messenger báo anh offline hoặc không truy cập một thời gian dài, tôi lại lo lắng không biết anh đi đâu, làm gì, với ai. Mỗi khi vào Facebook, tôi cứ vô thức gõ tên anh trên ô tìm kiếm như một thói quen khó bỏ, lặng lẽ dõi theo từng bức ảnh, từng dòng trạng thái anh viết. Tôi là một cô gái ngốc nghếch và không biết có bao nhiêu cô gái cũng đã từng ngốc nghếch như tôi?

Tại sao phải cố chấp yêu một người không yêu mình?

Có bao nhiêu cô gái đã từng ngốc nghếch như tôi?

Người ta cứ khát khao những thứ không bao giờ thuộc về mình, rồi lại đau, lại khóc. Cảm giác đó, vừa đau đớn, vừa tủi hờn, lại có chút chua chát cho chính mình. "Anh ấy không hề yêu mình. Tại sao mình phải tự làm khổ bản thân nhiều đến vậy?" – tôi tự nhủ khi vùi mình trong đêm tối cô đơn, tự thương hại chính mình.

Tôi ghét cái cảm giác khi thấy anh vui vẻ chuyện trò cùng người khác. Tôi cảm thấy tổn thương mỗi khi anh thờ ơ với tôi và dành sự quan tâm cho người khác. Tim tôi đau. Tôi ghét cả sự vô lý của chính mình. Tôi muốn thoát khỏi sự ngột ngạt này. Và, tôi đã làm được. Bạn biết không? Tình yêu là để hạnh phúc, tình yêu không phải để buồn. Nếu yêu ai đó mà bạn cảm thấy khổ đau nhiều vậy thì hãy buông bỏ đi thôi.

"Em trở về với chính nghĩa trái tim em", tôi không cần phải nhớ thương, đợi chờ thêm nữa. Ngừng quan tâm đến họ là tất cả những gì tôi có thể làm. Tôi vốn là một cô gái cuồng công việc, vậy thì tôi trở lại với công việc thôi. Tôi tập trung làm việc, nhận cả việc làm thêm, giữ cho bản thân bận rộn để đảm bảo mình không có thời gian để suy nghĩ những chuyện linh tinh khác.

Tôi không muốn lãng phí bất kỳ một giây phút nào của tuổi trẻ cho những điều vô nghĩa. Nỗi buồn cũng từ từ qua đi thôi. Rồi cũng đến lúc tôi nhận ra, những điều đẹp đẽ ở anh ấy phần nhiều do tôi tự tô vẽ lên, vì tôi yêu người ta nên nhìn đâu cũng thấy đẹp. Khi tỉnh cơn mê rồi mới thấy anh ấy cũng bình thường như bao chàng trai khác, có điểm tốt, cũng có điểm xấu, không phải là người hoàn hảo như tôi đã từng nghĩ.

Tại sao phải cố chấp yêu một người không yêu mình?

Tập trung vào công việc là cách để tôi quên đi người ấy

Anh ấy không phải là một người vô tâm, lạnh lùng, chỉ là anh ấy không muốn dành sự quan tâm đến tôi mà thôi. Anh ấy là một chàng trai tốt, rất tốt, thật may mắn cho cô gái nào có được tình yêu của anh ấy. Tôi không có được anh ấy, nhưng không cảm thấy thua thiệt, cũng không bao giờ nghĩ xấu về anh ấy để thấy hả dạ trong lòng.

Cố gắng theo đuổi một người không yêu mình, dù có thể đến lúc nào đó họ có thể cảm động mà đáp lại tình cảm của bạn, nhưng ở bên họ liệu có hạnh phúc không? Tôi sẽ không chạy theo tình yêu nữa, tôi mệt mỏi rồi. Tôi cứ tận hưởng cuộc sống độc thân tự do này và trở thành một cô gái mà ai đó sẽ cần.

Những cô gái như tôi, mạnh mẽ vô cùng nhưng cũng yếu đuối vô cùng, say mê công việc nhưng cũng khổ sở, vật vã vì tình yêu. Chúng tôi mâu thuẫn như vậy đấy! Nhưng dù thế nào, những cô gái như tôi cũng xứng đáng được yêu và được hạnh phúc, phải không?

Xem bài nguyên mẫu tại :
Tại sao phải cố chấp yêu một người không yêu mình? – Lạc giữa Sài Gòn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét