Một buổi chiều với những hạt mưa rơi rớt trên nền trời xám xịt, tôi ngồi nghe nhạc trong một góc nhỏ tại quán cafe quen thuộc. Đảo mắt qua nhìn thấy một cô gái đang lặng yên nhìn ra dòng sông trước mặt. Cô ấy im lặng, đôi mắt thoáng buồn, như thể đang lạc lõng giữa thế giới này. Tôi viết câu chuyện này, không phải là lợi dụng câu chuyện tình buồn của một cô gái để tạo nên bài viết cho riêng mình, mà là để cho chàng trai biết rằng: "Rút cuộc, bạn đã làm gì với cô gái yêu bạn nhiều như thế".
Cô ấy vừa kết thúc một mối tình, khi tôi hỏi "Chị còn yêu anh ấy không?". Có dòng nước mắt lặng lẽ rơi xuống trên gương mặt xinh đẹp ấy, cô ấy lắc đầu, bởi vì không phải là không còn yêu, mà là đừng hỏi nữa.
Rồi có lúc cô ấy lao vào công việc một cách đáng sợ, như thể sợ rằng bản thân mình sẽ rãnh rỗi. Cô ấy mỉm cười với mọi người như thể trong tim không có một khoảng trống nào cả, cô ấy kể nhiều chuyện với cô bạn thân của mình, nhưng tuyệt nhiên không nhắc đến tên anh. Bởi vì, cô sợ nếu cho bản thân mình thời gian nghỉ ngơi, thì cô sẽ lại nhớ anh. Tôi nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô ấy: "Chị mệt mỏi lắm rồi",
Lúc đầu, tôi cứ nghĩ rằng, người ta chia tay, là vì hết yêu. Nhưng hình như mối tình này không phải vậy, vì anh ấy hôm trước từng nói với tôi rằng: "Cô ấy vẫn ở đó, mắc kẹt trong trái tim của anh, vì yêu thương, nên buộc phải rời xa, vì không thể chung đường, nên chẳng thể bước tiếp". Nếu anh ấy luôn tự cho bản thân mình là đúng và hành động một chiều như thế, thì đã có lần nào anh đứng trong trường hợp vào cô gái của anh để suy nghĩ, cô yêu anh, yêu đến day dứt mà vẫn yêu, yêu đến nghẹn ngào mà vẫn yêu, dù không chắc tương lai ra sao nhưng vẫn chọn tin và yêu anh, bởi vì anh chính là hạnh phúc của cô ấy. Chân lý đơn giản trong tim cô gái của anh, có lẽ anh chẳng thể hiểu được.
Với cô ấy, ngoại trừ vòng tay ấy ra, cô không muốn ôm ai nữa.
Ngoại trừ bờ vai ấy ra, cô không muốn dựa vào ai cả.
Cô ấy kể với tôi rằng, thời Đại học có ngưỡng mộ một chàng soái ca. Và thật bất ngờ là khi vừa chia tay anh xong, cô được chàng trai ấy ngỏ lời. Ngồi trong quán cafe quen thuộc, trước mặt là chàng trai thanh xuân mà không biết bao lần cô ao ước được ở bên cạnh. Kỳ lạ thay, cô nhìn anh ấy sững sờ, nước mắt chỉ chực rơi xuống, ngẹn ngào nói với anh ấy rằng: "Xin lỗi, ngoại trừ bạn ấy ra, em không muốn thương thêm ai nữa". Và anh ấy, với lòng tự tôn cao ngút trời của một chàng trai hoàn hảo, mỉm cười một cách khó xử:"Anh chẳng muốn gặp em nữa đâu, ở bên cạnh anh khiến em khổ sở như vậy sao, em làm như thế làm tổn thương lòng tự trọng của anh đấy!"
Cô mệt mỏi khi phải cười với tất cả mọi người, cô không thể khóc với ai cả. Đôi khi ngồi một mình, cô ngồi thẫn thờ, đau đến xé lòng. Cô có thói quen tâm sự đôi câu với anh về một ngày làm việc, hôm nay thế nào, có vui không, đồng nghiệp thế nào, có người khen em xinh đấy. Cô mỉm cười, anh có cô người yêu giỏi lắm phải không, em đang cố gắng mỗi ngày để hoàn thiện bản thân chờ anh trở về. Nhưng hôm nay, vẫn là một ngày làm việc, nhưng cô không kể với ai hết, mọi thứ vẫn giữ lại ở trong lòng.
Cô ốm rồi, kiệt sức vì làm việc, một ngày cô không ăn thứ gì cả, chỉ uống lung tung gì đó.
Cô đói bụng, nhưng chẳng ai nhắc cô ăn đúng giờ.
Cô nhức đầu, chẳng ai nhắc cô giữ gìn sức khỏe.
Trong lòng cô chỉ thốt lên rằng: "Em sắp không chịu đựng được nữa rồi".
Cô gái ấy mang nặng một nỗi buồn...
Tôi sẽ không khuyên cô ấy quên anh đi, vì tôi biết cô sẽ không làm được.
Tôi sẽ không khuyên cô ấy vui lên, vì tôi biếtcô ấy mỉm cười với tất cả mọi người, ngoại trừ bản thân.
Tôi cũng sẽ không khuyên cô ấy hãy hoàn thiện bản thân, bởi trong mắt tôi, cô ấy đã hoàn thiện theo một vẻ đẹp thiện lương vốn có.
Chỉ là, con người thật kì lạ, họ có thể lễ phép và nhún nhường trước những người xa lạ nhưng lại không biết trân trọng người đã yêu thương mình hết mực, và thế là họ làm tổn thương người đó, theo một cách xuẩn ngốc nhất.
Suốt một đời, cô thương anh ấy nhiều hơn một chữ thương, bởi vì yêu là yêu thôi, còn thương là day dứt đến nghẹn lòng, là bận tâm, là mắc kẹt trong tim. Mỗi lúc xuân tàn, khi những cơn sóng biển trở nên êm dịu, cô vẫn muốn hỏi anh rằng: "Buông tay em, anh cảm thấy vui không?".
Xem nguyên bài viết tại :
Nếu đã yêu một người, nhất định phải thật kiên trì với tình yêu ấy! – GUU.vn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét