Em không rõ em đã để bản thân mình rơi vào chiếc vòng luẩn quẩn của những nhớ thương cũ kỹ này bao nhiêu lần. Đôi khi em lại ước mình có thể mạnh mẽ mà dừng lại đoạn tình cảm em đã dành cho anh, dũng cảm chấp nhận rằng tình yêu của hai ta đã dừng lại và chẳng thể cưỡng cầu thêm bất kỳ điều gì. Nhưng rốt cục thì lại luôn chới với giữa bỏ dở và chấp nhận, có phải tình yêu luôn là vậy không anh?
Khi gõ những dòng chữ chẳng chút mới mẻ này, em lại bỗng thấy nhớ anh đến quay quắt cả tâm hồn. Nhớ từng chút, từng chút một của đoạn đường xưa, nơi mà tình yêu của chúng ta cùng xây dựng, cùng hạnh phúc, để rồi một ngày một trong hai lại ích kỷ buông tay người còn lại...
Em - một con người của thực tế và không tin vào những mơ mộng quá hão huyền. Em chưa từng tin vào những câu chuyện ngày xửa ngày xưa, nơi mà lọ lem sẽ luôn có hoàng tử bảo vệ, cũng không tin rằng ở cuộc sống hiện tại vẫn luôn tồn tại một tình yêu không bon chen bởi đồng tiền và sắc đẹp.
Cho đến một ngày, em gặp được anh giữa vô vàn bất ổn, sự chân thành nơi anh bỗng khiến em cảm động, khiến em tin rằng thế giới này vẫn còn có một người tuyệt vời để em có thể thử yêu thêm một lần và thử hạnh phúc thêm vài khoảnh khắc của cuộc đời vốn chẳng nhiều nhặn gì bình yên.
Em và anh, chúng ta chưa từng thề thốt hay hứa hẹn gì với nhau, chúng ta nhẹ nhàng dìu nhau đi qua từng nỗi tổn thương, dành cho nhau từng chút tình cảm nhằm xoá dần đi nỗi đau vẫn còn len lỏi trong cõi lòng. Tình yêu chúng ta dành cho nhau là thứ tình yêu của chân thành và si mê nhất. Nhưng, cuối cùng người chạy trốn lại chính là em?!
Chúng ta vẫn luôn nói với nhau về hai chữ tình yêu, luôn tô vẽ sao cho thật tương xứng với hai mỹ từ ấy. Nhưng, tình yêu liệu có thắng nổi tất cả hay không? Liệu có mang đến cho mỗi con người chúng ta hạnh phúc và bình yên hay không? Em nghĩ là không?!
Em đã từng nếm trải đủ những đau lòng về người cũ, đã từng dằn vặt đủ, bởi quá khứ nhiều nỗi đau thương. Nhưng, anh vẫn ôm lấy em và nói rằng hãy mạnh mẽ đón nhận tình cảm của anh, và rằng em không đáng phải chịu thêm bất kỳ thương tổn nào khác nữa.
Em tin anh, và chấp nhận cất đi bóng hình cũ thật sâu vào nơi đáy hộp tâm hồn, để không cho phép bản thân nhớ nhung về họ thêm nữa. Hình ảnh của họ dần trở nên mờ mịt sau từng ấy niềm vui mà anh mang đến, những suy nghĩ và trái tim em lúc ấy chỉ tràn ngập bóng hình anh hạnh phúc. Vậy mà, em lại tổn thương trái tim anh một cách tàn nhẫn, chỉ bởi cái suy nghĩ non trẻ rằng em không xứng với anh và rằng đến tương lai của mình ra sao em còn không rõ thì sao có thể mang cho anh một niềm tin trọn vẹn, người như em liệu có xứng với trái tim đẹp đẽ nơi anh không?
Chúng ta từng yêu nhau chân thành, nhưng sau cùng tình yêu này vẫn chẳng thể thắng nổi số phận vốn giỏi trêu người, vẫn chẳng thắng nổi định mệnh nghiệt ngã.
Em thương anh - vì những chuỗi ngày mưa gió bão bùng ấy vẫn luôn có anh bên cạnh.
Em thương anh - người con trai đã dìu em đi qua những đau thương của chuỗi ngày đã cũ. Đã mang đến cho em một tình yêu bằng sự cảm thông và chân thành nhất.
Và vì em thương anh - nên em dừng lại đoạn tình cảm ấy, để cho anh một lựa chọn mới xứng đáng hơn em. Vì thương, nên em còn day dứt, còn đau lòng quá nhiều vì những quyết định vụng dại. Và vì thương nên nếu trong hai ta được quyền hạnh phúc, em mong rằng người đó sẽ là anh.
Có lẽ, chúng ta đều giống nhau, chỉ khi đánh mất đi một thứ quan trọng con người ta mới nhìn lại và hối tiếc, rồi cứ cố đánh đuổi những ước vọng hư ảo, những phù phiếm nhằm xoa dịu trái tim tham lam của mình. Dường như em cũng đang lâm vào tình trạng ấy, càng cố gỡ mình ra khỏi đống tơ vò cảm xúc rối loạn ấy thì lại càng cuốn vào những tình cảm đã xa mờ tận chân trời.
Em và anh đã trở về là con người của quá khứ - những con người lạ lẫm chẳng còn biết nhau tồn tại hay không? Một mối quan hệ lưng chừng, chẳng đành lòng bỏ đi nhưng cũng không tài nào níu kéo nổi. Em biết đôi khi trái tim mình chẳng thể kiểm soát bằng lý trí, vẫn sẽ nặng lòng cuộc sống của anh, vẫn thổn thức những nỗi nhớ không tên.
Em vẫn sẽ giữ lại những day dứt, những hối hận, những buồn phiền không tên kia. Nhưng, em sẽ không khóc, và sẽ cố gắng để bản thân được bình yên. Em vẫn sẽ đợi anh ở nơi chốn cũ - nơi chúng ta đã dừng lại một đoạn đường hạnh phúc. Để tâm sự cùng nhau về một người mới anh quen, về những kỷ niệm rực rỡ của một thời tuổi trẻ chúng ta từng có, miễn là những muộn phiền của bộn bề ngoài kia anh cứ gửi lại nơi em. Nên anh à! Anh phải sống thật hạnh phúc, vì anh xứng đáng hơn ai hết...
Xem bài nguyên mẫu tại :
Nếu như trong hai chúng ta, vẫn còn có thể hạnh phúc, em hy vọng người đó sẽ là anh… – GUU.vn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét