Thứ Bảy, 22 tháng 4, 2017

Người đàn bà yêu bất chấp và đường tình nổi bão cuồng phong

Vừa bước về phía bên ngoài căn gác trọ, Phương nghe tiếng gào thét, rên rỉ và cả những âm thanh gợi bao liên tưởng. Tim cô quặn thắt… Cô biết, trong đó, Tuấn đang cùng một người đàn bà khác…

Thay vì mở cửa xông vào, làm một trận ghen nổi đình, nổi đám… Phương lặng lẽ treo túi đồ ăn lên cửa, quay xuống sân tập thể, ngồi trên ghế đá, góc khuất. Cô đợi cho đến khi nào cuộc vui của họ tàn, cho đến khi cánh cửa ấy mở ra, ả gái đó ra về, cô sẽ bước vào.

Trời bắt đầu trở lạnh, sương buông dần, Phương vừa lạnh, vừa đói nhưng cô không muốn từ bỏ việc chờ đợi. Người hàng xóm ngay cạnh phòng của Tuấn nhìn thấy Phương, bà ghé xuống ngồi cùng:

- “Sao cháu còn ngồi đây? Trời lạnh đó, tìm chỗ nào mà nghỉ chứ hôm nay chắc gì cậu ấy đã mở cửa cho cháu vào”

Thiếu chút nữa là Phương bật khóc. Không phải vì cô buồn, mà vì cảm động, cảm động khi có người quan tâm tới mình. Người phụ nữ đó biết rõ nỗi khổ tâm của cô, nhưng bà không nhìn cô thương hại, mà chỉ thấy cảm phục nghị lực yêu kiên cường đến mức khó hiểu của Phương.

- “Dạ, chắc chỉ chút nữa là anh ấy sẽ mở cửa thôi. Anh Tuấn trông vậy nhưng nếu đêm ngủ không có cháu sẽ trằn trọc cả đêm thôi. Cháu đợi một chút là được”

nguoi dan ba yeu bat chap va duong tinh noi bao cuong phong - 1

Thiếu chút nữa là Phương bật khóc. Không phải vì cô buồn, mà vì cảm động, cảm động khi có người quan tâm tới mình. (Ảnh minh họa)

Người đàn bà trung niên ấy đứng lên, thở dài tới thượt. Bà đã từng đi qua những nỗi đau trong đời nhưng vẫn không thể hiểu được quyết định của Phương:

Bài liên quan:

- “Uhm, hi vọng vậy. Bác chỉ tự hỏi liệu sự cố gắng của cháu có ý nghĩa gì và… có thật xứng đáng hay không?”

Tiếng dép nặng nề bước đi lên những bậc thầm của khu tập thể. Đằng sau, Phương bần thân. Chính cô cũng không hiểu, thực sự cô nỗ lực như thế để làm gì và rốt cục nó có mang lại niềm hạnh phúc như cô mong đợi hay không?

***

Cuối cùng thì cánh cửa căn phòng cũng mở ra. Từ căn phòng trọ đó, một ả gái ăn mặc hở hang bước ra kèm theo những tiếng cằn nhằn… Ả ta cầm tiền, nhét vào ngực rồi vừa đi vừa châm thuốc hút cho khỏi lạnh. Cô ta còn đá cả vào túi thức ăn không may rơi xuống đất.

Phương vội vã bước vào phòng, Tuấn nhìn cô bằng cái ánh mắt không thể cắt nghĩa. Nó cứ như giận hờn, ghét bỏ nhưng Phương lại cảm nhận được có cả chút mong chờ và nhớ nhung:

- “Cô về làm gì? Chẳng phải tôi đã bảo cô đi đi cơ mà”

- “Anh bảo em đi đâu? Đây là nhà của em thì sao em phải đi? Anh đợi chút, em nấu cơm rồi cùng ăn”

Tuấn ném chiếc cốc xuống đất vỡ tan. Anh giận dữ thật sự:

- “Làm ơn, đừng tốt với tôi thêm nữa. Cô định hành hạ tôi đến bao giờ? Định làm tôi nhục nhã đến chết mới vừa lòng à?”

- “Mình cưới đi anh”

Tuấn cười ha hả sau lời đề nghị của Phương:

- “Này, cô… Cô có bị sao không thế? Tôi vừa dắt gái về phòng ngủ đấy, cô cũng biết mà, sao còn tha thiết mong được làm vợ tôi như vậy? Cô thích lấy một gã vô sinh làm chồng lắm à? Để làm gì thế? Để sau này cô cắm sừng lên đầu tôi, có con với một gã nào đó và đi kể với thiên hạ về việc có một thằng chồng không thể sinh con?”

- “Anh đừng nói vậy, em không bao giờ có suy nghĩ đó”

- “Vậy cô thử dùng cái đầu của người bình thường để giải thích cho tôi xem, tôi phải hiểu chuyện này thế nào? Cô gái nào mà chẳng sợ, chẳng cao chạy xa bay khi biết gã đàn ông sống cùng mình không thể có con. Tại sao cô lại làm cái điều ngược lại”

- “Vì… em yêu anh! 4 năm qua không đủ chứng minh điều đó hay sao?”

- “Đừng nhắc tới cái thứ xa xỉ đó, tôi cóc tin đâu. Cô biến ra khỏi nhà tôi, tôi không muốn nhìn thấy mặt cô, không bao giờ muốn cưới cô”

nguoi dan ba yeu bat chap va duong tinh noi bao cuong phong - 2

(Ảnh minh họa)

Cùng với câu nói lạnh lùng đó, Tuấn ném túi đồ đựng áo quần của Phương văng ra cửa. Phương bật khóc. Cô cầm chiếc nhẫn cưới đặt lên bàn, bước ra cửa, thu dọn đống áo quần và rời khỏi căn phòng đó.

Ngày hôm ấy, người đàn bà trung niên căn phòng bên nhìn thấy tất cả. Bà thương cái dáng mảnh mai rời đi giữa đêm tối lạnh lẽo của Phương, nhưng bà không giữ lại. Ra đi, có lẽ tốt cho cả hai người!

***

Hơn 2 năm sau, trong một quán cà phê nho nhỏ, Tuấn ngồi đợi một người phụ nữ mà anh được mai mối. Thực ra, Tuấn không muốn lấy vợ, nhưng nghe người thân mai mối của anh nói cảm thấy hai người thực sự hợp nhau nên cũng muốn đi thử xem sao.

Ngồi đợi người để xem mặt mà lòng Tuấn không ngừng nhớ đến cô gái mình từng yêu. Sau khi Phương ra đi, anh đã hối hận rất nhiều. Nhưng… anh không thể nào tìm được Phương nữa. Nỗi ân hận đó lớn đến mức suốt 2 năm qua Tuấn không yêu một ai thêm nữa mặc dù sau đó, khi đi làm lại các xét nghiệm, anh nhận được kết quả khả quan là hoàn toàn có thể sinh con. Nhưng nỗi ân hận vì năm xưa đối xử với Phương không tốt đã khiến Tuấn không còn muốn đi bước nữa. Ngày ngày anh vùi đầu vào công việc và trở về căn phòng trọ với nỗi nhớ mong khắc khoải.

Ngày hôm nay, khi Tuấn quyết định đi gặp gỡ một người phụ nữ khác, để nhen nhóm lên niềm hi vọng về một gia đình là do chính người hàng xóm già khuyên nhủ. Bà nói, cách để chuộc lỗi lầm là cố mà sống hạnh phúc, nếu không Phương sẽ còn đau khổ và oán hận anh mãi. Vậy là gác lại những lỗi lầm, mặc cảm, Tuấn quyết định cho mình cơ hội.

Người phụ nữ ấy bước vào quán, nhìn trước ngó sau… Như có một luồng điện chạy dọc cơ thể, Tuấn chết lặng. Anh đứng dậy để nhìn cho rõ hơn. Và rồi vài giây sau, người phụ nữ kia cũng sững sờ khi thấy Tuấn. Đó là Phương! Người mà anh tìm kiếm suốt 2 năm qua nhưng vô hiệu.

Gần 1 giờ đồng hồ trôi qua, cả hai không nói được lời nào. Ly nước cứ thế vơi dần. Cuối cùng, Phương mệt mỏi đứng dậy:

- “Em nghĩ chúng ta nên dừng lại ở đây! Em xin phép về trước”

Tuấn bám chặt lấy tay Phương níu lại:

- “Em đừng đi… Anh, xin lỗi nhưng anh đã tìm em suốt 2 năm qua. Anh rất ân hận về những gì đã nói và đã làm với em… Em đã ở đâu suốt ngần ấy thời gian”

- “Em đi trốn chính mình”

- “Mình cưới nhau đi em… Bỏ qua mọi chuyện và cưới nhau đi được không em?”

Phương nhìn Tuấn rồi cười:

- “Lấy một người đàn bà không thể sinh con, anh nghe có hợp lí không?”

- “Em nói vậy là thế nào?”

nguoi dan ba yeu bat chap va duong tinh noi bao cuong phong - 3

(Ảnh minh họa)

- “Thực ra, sau khi chúng mình cùng nhau đi làm xét nghiệm chuyện vô sinh, kết quả thực sự là vì em không thể có con chứ không phải anh. Em đã ích kỉ, đã sợ hãi mất anh nên đã nói cho anh kết quả sai sự thật. Không phải vì em muốn lừa dối, em chỉ muốn xem anh thực sự nghĩ gì về chuyện này. Và em đã biết, anh không thể nào chấp nhận chuyện không có con. Hôm đó, em đã định nói với anh tất cả, nhưng rồi anh đuổi em đi, em nghĩ đó cũng là điều cần thiết. Giờ thì chính em mới là người khước từ anh. Hãy tìm một người khác có thể mang đến cho anh niềm hạnh phúc bình dị ấy. Chào anh!”

Một lần nữa, Phương bước ra khỏi cuộc đời Tuấn theo một cách mà anh đau đớn nhất. Anh còn yêu Phương, nhưng anh không muốn mang cảm giác tội lỗi ấy thêm nữa. Anh đã tự khắc vào tim cô nỗi đau bởi những lời anh nói. Nếu có cưới nhau suốt đời Phương chắc cũng bị điều này dày vò.

Tuấn quyết định đứng lại và nhìn Phương bước đi. Anh chỉ cầu mong, sẽ có một người đàn ông khác đủ bao dung, yêu thương để đón nhận và yêu Phương nhiều hơn anh gấp bội, để Phương có thể đến bên người đó mà không một chút cảm thấy chạnh lòng vì những lời cay nghiệt như năm xưa Tuấn từng nói.

Theo Di Linh (Khám phá)

Tham khảo bài nguyên mẫu tại đây :
Người đàn bà yêu bất chấp và đường tình nổi bão cuồng phong

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét