Ai cũng từng trải qua thanh xuân, ai cũng biết đó là những tháng ngày dại dột. Thanh xuân-là khi bạn có thể yêu, bạn có thể bất chấp, bạn có thể không nghĩ đến ánh mắt người đời..nhưng, cuối cùng bạn vẫn không thể đến với nhau.
Có những lần thanh xuân trôi qua trong những bài hát của anh ấy, tiếng anh êm đềm gợn nhẹ bầu trời thu. Đêm đốt lửa mà ánh mắt anh còn sáng rực hơn cả sao trời đêm. Anh trẻ con là vẻ bề ngoài, nhưng nghiêm nghị lại ở trong lời nói và hành động. Dĩ nhiên, thanh xuân của chúng ta không thể không phải lòng một người như thế.
Vài lần thanh xuân tôi tiếp tục trong giảng đường đại học, nơi người anh khóa trên tận tình hướng dẫn tôi vượt qua mọi khó khăn, chia sẻ với tôi biết bao điều cuộc sống, mọi khía cạnh của một người sinh viên xa nhà. Cài sự đồng cảm cùng nhiệt tình của anh khiến tôi rung động, cũng như sự hồn nhiên nhưng thích lắng nghe của tôi khiến anh hay ngẩn ngơ. Ấy thế mà chúng tôi cùng bước trên con dường ấy mà không có một lời tình tự nào thốt ra, chỉ như những người bạn đồng hanh. Tôi chẳng hiểu vì sao khi ấy đôi bên lại khắc khổ giấu kín nỗi lòng của mình như vậy để rồi..
Thanh xuân của tôi cũng lạc trong những tháng ngày bên bạn bè cùng lớp Những con người cùng chung chí hướng ấy có thể cùng ta trò chuyện thâu đêm suốt sáng về một đề tài, có thể lắng nghe nhịp tim của nhau mỗi ngày cùng yên bình học nhóm, anh chàng lớp trưởng hay ngủ quên ben những khung cửa đầy tiếng chim. Mơ hồ.
Có biết bao nhiêu người như thế đã bước qua thanh xuân của ta để rồi ta mãi mang những nuối tiếc không thể nào phai nhạt. Tiếc rằng vì sao ngày ấy không thể nói thích anh, không thể vượt qua bản thân mà một lần nói tiếng thương mến. Tiếc vì ngày ấy quá dại dột mà thề non hen biển để rồi ôm một nỗi đau mãi không dứt vì sự hấp tấp của bản thân. Tiếc vì sao quá vô tâm không nhận ra được thứ tình cảm chân thành của người đối diện, từ những phút ngẩn ngơ đến những ngày dắt ta qua mưa bão.
Xin lỗi bản thân nhiều lắm, vì thanh xuân đã bỏ phí quá nhiều cơ hội, quá nhiều người tốt, quá nhiều ánh nhìn cũng quá nhiều lời chót lưỡi đầu môi. Khi trưởng thành, một mình nằm ôm trọn nỗi nhớ thanh xuân da diết mới nhớ về tình cảm nồng nhiệt của mình khi ấy dành cho một người mà rơi nước mắt, mà buồn khóe mi. Mà cũng chỉ cách nhau một bước chân, một bức tường cớ sao không một ai có thể bước qua, cũng có thể chỉ cần một in nhắn, một lời hát đã đủ mang chúng ta đến bên nhau ấy mà sao vẫn không thể. Để khi ấy lẳng lặng ngồi nhìn anh cười, để khi ấy đứng một bên xót xa nhìn người khóc mà không thể với tới, mà không thể san sẻ, ủ ấm cho nhau dù rằng cả hai đang chờ đợi người đến xóa một vết thương.
Lửa lại cháy lên rồi nhưng ánh mắt rực rỡ bên em ngày ấy đâu còn nữa
Để rồi hối tiếc những ngày tháng đã qua, để hối tiếc thanh xuân đẹp đẽ ta đã từng bên nhau như thế-nhưng chẳng thể nào nói một lời yêu.
Tham khảo bài gốc ở :
Xin lỗi bản thân vì thanh xuân đã bỏ phí quá nhiều cơ hội, quá nhiều người tốt… – GUU.vn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét