Viết trong sự chờ đợi cuối cùng...
***
Ông giáo già ho nghe khan lắm, có lẽ do sặc bụi phấn, rồi điềm tĩnh nói với chúng tôi, các em sẽ thấy tình yêu tuổi học trò hiện tại chỉ là cơn gió thoảng. Kết thúc kỳ thi tú tài, tình yêu cũng kết thúc. Tôi nhìn ra chùm phượng rưng rưng trong nắng mà buồn.
Hai tháng sau kỳ thi tú tài, tôi trúng tuyển đại học, nhà vui như mở hội mà lòng buồn xốn xang, muốn bỏ tương lai, chết quách đi cho xong vì G bỏ mặc tôi. G trúng tuyển vào một trường đại học có vốn đầu tư của tư bản. G chạy theo những năm tháng sinh viên nào kiến thức, nào bạn bè, nào những cô bạn gái mới. G lẳng lặng ra đi, chẳng một lời từ biệt. Và tôi phải tự hiểu mối tình thờ áo trắng chết rồi. Chết thật không? Có lẽ thật!
Tôi không nạp được gì vào đầu trong những buổi học đầu tiên nơi giảng đường xa lạ ấy. Kinh tế vi mô, giá trị thặng dư, đấu tranh giai cấp, tư bản bóc lột,... đâu thể xâu lại ngàn mảnh pha lê vụn trái tim tôi?
Cành phượng ngoài kia có lẽ từng nở rộ mùa hoa, nhưng giờ xác xơ quá, thu đang rút tỉa mái tóc xanh rì của phượng. Hoa đâu, chiếc trâm cài đầu của phượng đâu? Đã tan tành trên nền đất rồi ư? Như cuộc tình tôi?
Tôi không còn mặc chiếc áo dài trắng mềm mại, thay vào đó là chiếc quần jeans kệch cỡm, chiếc áo thun đầy những dòng chữ quái đản. G bây giờ trông thế nào? Tôi nghe cô bạn cũ bảo, G còn vào trong các vũ trường chơi thâu đêm, hút những điếu thuốc đắt đỏ. Đây là những khao khát của G về đời sinh viên sao?
Tôi cũng vào vũ trường, tìm G, tìm trong bải hoải. Ánh đèn xanh tím đỏ nháy liên tục trên đồng tử. Cuộc đời muôn màu và vô thường như thứ ánh sáng nghiệt ngã kia. Tôi vẫn chưa tìm được G...
Trong cơn giông đầu đời tuổi trẻ, tôi đã làm tình với vị tiến sỹ bốn mươi tuổi. Lúc đầu chỉ cần khoái lạc. Nhưng lần đầu đâu tìm ra khoái lạc. Lần thứ hai, ông tiến sỹ bảo sẽ cho tôi điểm cao nếu tôi chịu khó trao thanh xuân cho ông, để ông bảo dưỡng. Ừ, ông bảo dưỡng thanh xuân của tôi đi, tôi không cần nữa. Lẽ ra G là người tôi chọn mặt gửi vàng nhưng G đi rồi, G nhường cho ông đấy.
Phượng lại đến mùa làm duyên, cài chiếc trâm rực lên tóc, rồi rưng rưng theo tháng ngày. Góc sân trường xưa phượng có nhớ tôi, nhớ G? Góc sân trường đại học có vốn của tư bản sẽ có một cây phượng? G có đang ngắm phượng làm dáng không?
Mấy tháng liền, tôi lên giường với cảm giác nhàm chán. Ông tiến sỹ ơi, vợ ông bỏ ông là phải rồi! Tôi cười nắc nẻ khi thấy cái điệu bộ nghiêm nghị của ông trên giảng đường rồi cuối cùng ông quỳ lụy dưới chân tôi chờ ân huệ.
Rồi một lần trong giấc ngủ, tôi mơ thấy G. Tôi thấy G tháo từng chiếc nút áo dài của tôi, hôn lên cổ, lên vai tôi. Rồi màu đỏ thắm vấy lên chiếc áo trắng. G không làm tôi đau, tôi nhìn những giọt mồ hôi trên mặt anh mà khóc thét. Tôi thét. Thét lớn. Ông tiến sỹ cười nụ cười của một gã trí thức, hôm nay em tuyệt lắm. Tôi cười gượng, ông cũng tuyệt!
Tôi nhắm mắt và nghĩ đến G, trong những lần rượt đuổi hoan lạc cùng ông. Sau những lần nghĩ đến G, tôi thích làm tình với ông hơn. Nhưng da tôi buốt xót, tóc tôi từng sợi bạc hiện nguyên hình. Ông giữ lại những sợi tóc đen nhánh rụng tơi bời trên chiếc giường nhà ông. Ông cất vào hòm như món đồ quý giá. Tôi mang về riêng mình những sợi bạc nhớ nhung.
Phượng lại cài hoa trâm. Tôi thì gửi lên tóc mình những sợi nhớ nhung bạc phếch. Ông tiến sỹ chỉ có thể giúp tôi có điểm cao trong hai môn học, và đều là điểm A cả. Tôi có thể kết thúc mối quan hệ này rồi. Nhưng tôi không muốn. Tôi vẫn cần ông vì ông đem G đến cho tôi. Ông cười khanh khách, tôi ghét cái kiểu cười ồn ào đó. Tôi thích kiểu cười không thành tiếng của G. Tán phượng đung đưa, những cánh phượng rụng dần, tóc tôi đậm màu nhớ nhung.
G không xuất hiện thêm lần nào nữa trong đời tôi, nhưng trong mơ thì có. Ông tiến sỹ nói, ông yêu tôi, yêu từ lần gặp đầu tiên, ông muốn tôi mãi là tình nhân của ông. Nhưng ông tiến sỹ ơi, ông sẽ đuổi tôi ra khỏi nhà, sẽ tìm cách tống tôi ra khỏi trường mất nếu ông biết tôi chỉ cần ông mang lại hạnh phúc ngoài thể xác, còn trong tinh thần tôi chỉ có G.
Rồi một ngày phượng bị thu đánh cắp chiếc trâm cài, đầu xanh cũng trụi rồi, tôi nhìn qua song và khóc. Đã bao cặp đôi chia tay vào mùa phượng rụng tóc? Tôi chạy về nhà, nhìn vào gương và lại khóc. Tóc tôi cũng trụi rồi, sợi bạc còn mấy đâu. Nhớ nhung đi đâu cả rồi? Tôi hỏi gió, sao gió tàn ác lấy tóc tôi? Gió cười cợt, đồ chết tiệt! Tôi hỏi tháng, sao tháng nỡ làm tôi trông quái dị? Tháng chỉ cười, không một lần nào nữa ghé thăm đời tôi.
G không còn về trong mơ, kể cái đêm ông tiến sỹ uống thuốc liều, tự vẫn. Thế là đêm cũng chết. Đêm chết rồi, tôi ngủ cùng ai? Tôi ước gì mình đừng tin vào vĩnh viễn, dù là G, là tình yêu áo trắng hay ông tiến sỹ kia. Những ánh đèn lại lập lòe đổi đủ thứ màu. Tóc tôi đen rồi lại trắng. Những ngày dài, thoi thóp, chờ ra đi. Chỉ mỗi G ở lại ngắm phượng giùm tôi.
0 giờ, ngày 26 tháng Ba, 2017.
- Lý Minh Kỳ -
http://ift.tt/2p5n70Z
Coi bài nguyên văn tại :
Tóc phượng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét