Những người yêu nhau thỉnh thoảng vẫn vô tình.
Yêu mà lại làm nhau buồn, làm nhau đau, lại có những phút vô tình bỏ "rơi" người ấy cô đơn lạc lõng.
Có lẽ tình yêu là thế. Kẻ đỏng đảnh, hay hờn dỗi, thích bày trò và làm những chuyện ngớ ngẩn vậy đó.
Những lúc đứng rất gần nhau nhưng em lại vờ như không thấy, lại không nói với nhau một câu nào, lại bỏ đi để lại một nỗi hụt hẫng trống vắng trong lòng người còn lại.
Những lúc đi chung trên một con đường nhưng lại vờ cười nói với đám bạn và đi qua anh vô tình như không nhìn thấy.
Những lúc nhắn tin với nhau nhưng lại vội chúc ngủ ngon dù rằng muốn nói rất nhiều.
Những lúc ẩm ương muốn anh quan tâm nhưng đến khi anh đến thì lại vờ như "Đây chả thèm".
Em đã làm như vậy.
Và tồi tệ hơn,
Những lúc thấy mồ hôi đổ ướt cả vai áo,
Những lúc thấy giọt nước mắt buồn tủi của ai đó,
Nhưng em chỉ đứng nhìn, như một con ngố,
Dù trong lòng thương nhiều lắm!
Em đang ở những lúc ẩm ương như thế. Những phút ẩm ương làm anh buồn. Muốn tiến tới lắm, nhưng lại có một vật cản vô hình nào đó ngăn em lại. Ngăn em tiến bước đến bên anh. Người mà em thương rất nhiều...
Nhưng rồi em chợt nhận ra, nếu em cứ ngốc hoài như thế. Em sẽ mất anh. Chàng trai của em!
Bên cạnh những phút giây vui vẻ, ngọt ngào, tình yêu còn cần sự đồng cảm, quan tâm, chăm sóc.
Đó là khi không cần một lời nói, chỉ ngồi bên cạnh nhau, đã đủ sưởi ấm tâm hồn người kia.
Một ánh mắt ấm áp và đầy tin tưởng. Vực dậy nhau trong những lúc tinh thần tụt dốc, những lúc buồn tủi, thất vọng.
Cần thêm nhiều cái nắm tay yêu thương, nhiều cái ôm ấm áp. Cần để đôi vai cảm nhận được hơi ấm từ nhau. Thật nhiều.
Em đã quên, những lúc anh cần em, cần một sự quan tâm, một sự đồng cảm.
Em đã quên, con gái là sinh vật thích sự dịu dàng chiều chuộng, nhưng con trai cũng cần những cử chỉ quan tâm như thế. Những phút giây họ mềm yếu đến mong manh. Những phút giây họ cần sự thương yêu từ người con gái hơn bao giờ hết.
Em tự hỏi mình đã ngớ ngẩn đến mức nào mà không nhận ra rằng anh đang cần em.
Tại sao em lại đối xử với người em yêu thương như thế?
Không phải vì hết yêu.
Mà vì em đã không chịu hiểu.
Thiếu đi sự cảm thông, quan tâm dịu dàng.
Thương nhau tha thiết có gì là sai?
Em tự trách mình, sao lại để chàng trai của em phải cô đơn.
Sự lạnh lùng thờ ơ đang giết chết những cảm xúc ban đầu của chúng mình.
Em sai rồi.
Cho em một cơ hội chuộc lỗi, anh nhé!
Hãy để em thương anh.
Nhiều hơn nữa.
Em không muốn anh phải cô đơn.
Tham khảo bài gốc ở :
Những người yêu nhau thỉnh thoảng vẫn vô tình làm nhau đau… – GUU.vn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét