Viết cho em - người chưa từng chạm tay đến hạnh phúc...
Có lẽ rằng, mọi thứ trong cuộc sống trẻ
của em không phải quá sức tồi tệ nhưng thực sự không mấy dễ dàng nhỉ? Thời gian trôi qua, nỗi buồn tưởng chừng bất tận ngày xưa ấy cũng dần bị xóa mờ, ngỡ rằng tất cả đã qua thì nỗi buồn mới lại chen chân vào cuộc sống của em.
Hình như rằng em chẳng có duyên với hạnh phúc cũng chẳng có phận với nụ cười. Cuộc sống trẻ
có bao nhiêu áp lực là bấy nhiêu phiền phức ập đến với em. Thời gian thì nhanh, lòng người thì hối hả, mệt mỏi rồi cũng chẳng biết lấy cái gì ra để làm điểm tựa. Muốn có ai đó cạnh bên cho em mượn bờ vai dựa vào phút chốc mà dường như lại quá xa vời.
Có những ngày lạc giữa Sài Gòn
trôi chênh vênh đến vậy, muốn bước cũng chẳng biết bước đi đâu, muốn lùi cũng chẳng thể lùi lại hay đơn giản chỉ muốn khóc thôi cũng chẳng có lý do để khóc. Mệt mỏi là thật, áp lực là thật và tuyệt vọng cũng là thật. Chẳng biết tại sao mọi chuyện cứ ngày một tệ thêm như vậy.
Em làm gì sai sao? Em sống trẻ
tệ quá sao? Thực sự chỉ muốn xé nát cái mớ suy nghĩ hỗn độn này, xé luôn bao ưu tư bấy lâu nay nay mà sao khó đến vậy. Người ta bảo ông trời rất công bằng nhưng hình như sự công bằng của ông ấy đã ban phát cho người ta hết mất cả rồi. Em chưa từng cầu xin mọi chuyện đều tốt đẹp mà chỉ dám mong rằng nó xảy đến theo cách nào đó nhẹ nhàng nhất... Vậy mà kết quả thì vẫn chỉlà em cộng với màn đêm và nỗi buồn bất tận mà thôi...
Coi bài nguyên văn tại :
Hình như em là người không có duyên với hạnh phúc… – Lạc bước
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét