Lê nhìn Hương len lén đầy sợ hãi, còn Hương lấy tiền trong ví, thanh toán viện phí cho Mai. Nếu không nói, chắc chẳng ai tin nổi, Hương và Lê sắp cưới, còn Mai là bạn thân chí cốt của Hương bao năm qua.
Mối tình tay ba oái oăm này là một bí mật của cả Lê, Hương và Mai. Nếu một ai đó biết được, chắc chắn họ sẽ không thể nào dùng lí lẽ thường tình mà lí giải nổi việc Hương chấp nhận để chồng sắp cưới và bạn thân lên giường với nhau mà vẫn đồng ý cưới. Nhưng Hương có suy nghĩ khác, thế nên, cô cấm tiệt không cho Lê được nói ra, thậm chí cả việc Mai có bầu, đi đẻ Hương cũng nhận phần lo hết, miễn là Lê vẫn cưới, vẫn làm chồng Mai như dự định.
Hương vốn dĩ là cô gái sắc sảo và đầy những tham vọng. Trước đây, khi hai người yêu nhau, đám bạn bè đã lấy làm lạ. Hương ghê gớm, đanh đá bao nhiêu thì Lê lại lành và ít nói bấy nhiêu. Hai người cứ như hai thái cực, chẳng hiểu vì sao có thể yêu nhau được. Hương lúc nào cũng như quản lí, nói một là một, hai là hai, Lê chẳng có ý kiến, cũng không tham gia được gì.
Ngày ấy, Mai đã từng hỏi, vì sao Hương yêu Lê trong khi hai người không hợp nhau. Hương đã cười khinh khỉnh: “Giờ ai còn lấy nhau vì yêu nữa. Mình làm ra tiền, mình chủ động được cuộc sống nhưng cái danh nhà mình không được vẻ vang. Ai cũng chê nhà mình bố mẹ không danh giá, đánh cãi chửi nhau suốt ngày… Vì thế mình không cần Lê giỏi, không cần phải giàu, miễn là cái mác cán bộ của bố mẹ anh ấy làm mình vẻ vang khi được về làm dâu nhà thành phố, gia đình tử tế để mình hãnh diện với đời, vậy là đủ”.
Mối tình tay ba oái oăm này là một bí mật của cả Lê, Hương và Mai. Nếu một ai đó biết được, chắc chắn họ sẽ không thể nào dùng lí lẽ thường tình mà lí giải nổi việc Hương chấp nhận để chồng sắp cưới và bạn thân lên giường với nhau mà vẫn đồng ý cưới. (Ảnh minh họa)
Mai – cô bạn thân bao năm của Hương chỉ biết im lặng trước quan điểm sống ấy. Dường như thứ mà Hương cần là cái danh của gia đình vọng tộc ấy chứ không phải là người đàn ông mà cô sẽ chung sống trọn đời. Có lần, Hương còn nói: “Lấy chồng đần một tí càng dễ sống, đàn bà nắm thế thượng phong, tự quyết được đời mình chẳng sướng hơn sao”
Cũng vì quan điểm này mà bao năm qua, tình yêu của Hương và Lê cứ bằng phẳng như không. Lê không bao giờ cãi lại Hương nửa lời, cô cũng chẳng bao giờ đòi hỏi anh thứ gì ngoại trừ việc: Nhất định phải cưới nhau. Một thứ tình yêu thật nhạt nhẽo và vô vị, nhưng Hương hài lòng với nó.
Có lẽ cũng vì Hương cần một tấm chồng mang lại sự vẻ vang, thế nên tâm can Lê thế nào, cô cũng chẳng buồn bận tâm. Thế nên mới có chuyện, sau lưng Hương, Mai và Lê yêu nhau lúc nào không biết.
Trong cuộc tình tay ba này, chẳng ai dám nhận mình tốt, chỉ là, cái gì đến, phải đến, vậy thôi. Nếu là cô bạn tốt, chắc Mai đã không yêu luôn chồng sắp cưới của bạn mình. Nếu tử tế, chắc Lê đã không phản bội lại người yêu để lên giường với bạn thân của cô ấy. Còn Hương, nếu sống đúng, có lẽ cô đã chọn chồng vì yêu chứ không phải vì những thứ vụ lợi khác như thế.
Hương biết mọi chuyện là khi Mai có bầu tới tháng thứ 4. Hương cay cú lắm, nhưng càng cay cô lại càng rắn rỏi. Hương không cho phép Mai cướp đi hạnh phúc của mình. Trước mặt cặp đôi đã cắm sừng lên đầu Hương, cô tuyệt nhiên không cho họ cái quyền được cưới nhau. Hương dùng tiền, ép Mai sinh con rồi mang đứa trẻ đi nơi khác. Còn Lê, dẫu có cảm thấy tội lỗi thì cũng vẫn phải cưới…
Hương bưng bít mọi chuyện… Mai thì muốn xới tung nó lên. Cô tự hỏi Hương níu giữ làm gì khi cuộc hôn nhân đó, nhưng Hương thản nhiên như không: “Cậu hay bất cứ ả đàn bà nào có chửa, thích giữ thì cứ để mà đẻ, còn mình phải cưới anh ấy cho kì được…”
Hương biết mọi chuyện là khi Mai có bầu tới tháng thứ 4. Hương cay cú lắm, nhưng càng cay cô lại càng rắn rỏi. Hương không cho phép Mai cướp đi hạnh phúc của mình. (ảnh minh họa)
Ngày Mai đi đẻ, chính Hương là người tự cầm tiền vào bệnh viện để thanh toán các khoản. Cô còn đưa thêm tiền như đã hứa để Mai tự lo liệu cuộc sống sau này…
Thế nhưng, Mai gạt đi. Cô ôm lấy đứa trẻ vào lòng:
“Mình yêu anh ấy thật sự, dù tình yêu này là có tội với cậu. Lê cũng muốn dừng lại lâu lắm rồi, nhưng vì cậu ngang bướng không chịu buông tay. Không biết anh ấy có chọn mình hay không, nhưng mình đã chọn con thì sẽ tự lo cho con đến cùng. Chỉ có điều, mình muốn khuyên cậu, hạnh phúc không phải là thứ mà cậu đang cố giữ cho bằng được đó đâu. Hãy chấp nhận và chia tay khi còn chưa quá muộn”.
Hương mặc kệ quay đi. Hôm nay cô còn bận đi thử váy cưới. Cô sẽ để Lê ở lại bệnh viện với mẹ con Mai trước khi hai người họ chấm dứt. Dù sao, đứa bé cũng nên ở bên cha nó một chút.
Một mình Hương ghé qua tiệm áo cưới. Cô ướm những chiếc váy lên người và thấy mình như công chúa. Hương thấy cô đẹp và danh giá. Chỉ cần tới đây, cô lấy Lê, cô sẽ trở thành người đàn bà đáng ngưỡng mộ khi tài giỏi, xinh đẹp lại lấy được chồng gia thế…
Tiếng chuông điện thoại vang lên, chỉ là một dòng tin nhắn thật dài của Lê:
Hương nhận ra rằng, người ta có thể cố làm mọi thứ, ngoại trừ việc cố yêu một ai đó mà trái tim không rung động. Cô sai rồi… (Ảnh minh họa)
“Anh đợi đến giờ mới chia tay là vì bản thân anh cũng có phần hèn hạ. Nhưng anh không thể để mẹ con Mai khổ. Em dù sao cũng có đủ sự mạnh mẽ để đứng một mình. Em thừa biết, giữa chúng ta vốn dĩ không có cái gọi là tình yêu, mọi thứ chỉ là an phận. Anh không còn muốn thế nữa. Anh sẽ cưới Mai và sống cùng cô ấy. Trong cuộc tình này, cả ba chúng ta đều chỉ nghĩ cho mình thay vì nghĩ cho đối phương. Giờ anh thấy mình phải khác đi. Nhưng người anh chọn để thay đổi cách yêu là Mai, chứ không phải em. Hi vọng em đủ mạnh mẽ để vượt qua nỗi đau này…”
Hương bưng mặt bật khóc. Nước mắt cô rơi trên chiếc váy cưới trắng tinh mà cô vừa thấy mình đẹp như công chúa. Rốt cục thì Hương lại thất bại. Đúng ra, cô đã thất bại ngay từ đầu, chỉ là không cam lòng. Đến hôm nay, mọi thứ ê chề hơn gấp bội…
Hương nhận ra rằng, người ta có thể cố làm mọi thứ, ngoại trừ việc cố yêu một ai đó mà trái tim không rung động. Cô sai rồi…
Đọc nguyên bài viết tại :
“Anh cứ lên giường với cô ấy nếu muốn, nhưng cưới vợ thì phải là em“
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét