Thứ Năm, 27 tháng 4, 2017

Tin thực phẩm tốt cho sức khỏe, phòng chữa các loại bệnh

image

© Copyright 2004-2013 EVA.VN, all rights reserved. Sử dụng phần mềm EVA OCM 5.1. Cơ quan chủ quản: Công ty Cổ phần Quảng cáo Trực tuyến 24H. Trụ sở: Tầng 12, Tòa nhà Geleximco, 36 Hoàng Cầu, Phường Ô Chợ Dừa, Quận Đống Đa, TP Hà Nội. Tel: (84-4) 73 00 24 24 hoặc (84-4) 3512 1806 - Fax: (84-4) 3512 1804. VPĐD: Tầng 5 – Toà nhà Hải Âu - 39B Trường Sơn, P2, Q.Tân Bình, TP.Hồ Chí Minh. Tel: (84-8) 73 00 24 24 hoặc (84-8) 3848 9845 - Fax: (84-8) 3848 6519.
Giấy phép số: 351/GP-TTĐT ngày cấp 5/2/2015. SỞ THÔNG TIN VÀ TRUYỀN THÔNG TP HÀ NỘI. Chịu trách nhiệm trang tin: Nguyễn Thị Hồng Yến
HOTLINE: 0903 288 624

Coi nguyên bài viết ở :
Tin thực phẩm tốt cho sức khỏe, phòng chữa các loại bệnh

Truyện hay: Đọc truyện hay về tình yêu cảm động nhất

image

© Copyright 2004-2013 EVA.VN, all rights reserved. Sử dụng phần mềm EVA OCM 5.1. Cơ quan chủ quản: Công ty Cổ phần Quảng cáo Trực tuyến 24H. Trụ sở: Tầng 12, Tòa nhà Geleximco, 36 Hoàng Cầu, Phường Ô Chợ Dừa, Quận Đống Đa, TP Hà Nội. Tel: (84-4) 73 00 24 24 hoặc (84-4) 3512 1806 - Fax: (84-4) 3512 1804. VPĐD: Tầng 5 – Toà nhà Hải Âu - 39B Trường Sơn, P2, Q.Tân Bình, TP.Hồ Chí Minh. Tel: (84-8) 73 00 24 24 hoặc (84-8) 3848 9845 - Fax: (84-8) 3848 6519.
Giấy phép số: 351/GP-TTĐT ngày cấp 5/2/2015. SỞ THÔNG TIN VÀ TRUYỀN THÔNG TP HÀ NỘI. Chịu trách nhiệm trang tin: Nguyễn Thị Hồng Yến
HOTLINE: 0903 288 624

Xem nguyên bài viết tại :
Truyện hay: Đọc truyện hay về tình yêu cảm động nhất

Thứ Ba, 25 tháng 4, 2017

Cô gái Việt đổi đời nhờ yêu đại gia Canada, nửa năm sau đám cưới 2 tỷ vẫn chật vật buôn bán

Cuộc sống của Mai, cô gái từng gây xôn xao sau khi kết hôn với một trong 5 cổ đông của một chuỗi nhà hàng ăn nhanh toàn cầu khiến nhiều người bất ngờ.

Mai và ông xã quen nhau ở Thái Lan khi trong một dịp cô cùng bạn bè đi du lịch tại xứ sở Chùa Vàng. Khi đó, vì quà bị thu hút bởi vẻ xinh xắn ngọt ngào của Mai, Andrew đã mạnh dạn đến làm quen với cô gái Việt. Mai khi đó nghĩ Andrew chỉ đơn giản là một người đàn ông ngoại quốc đi du lịch như bao người.

Ngay buổi hẹn hò đi chơi đơn thuần đầu tiên giữa hai người ở Bangkok, Andrew đã quyết định thử lòng Mai bằng cách ngỏ ý mua cho cô một chiếc túi xách mới vì thấy túi của Mai đã cũ. Andrew dẫn Mai đến mấy cửa hiệu nhưng Mai đều lắc đầu từ chối vì những chiếc túi tại đây quá đắt đỏ, có giá từ hàng trăm đến hàng nghìn đô la. Cô gái Ninh Bình dẫn Andrew ra chợ đêm Bangkok và chỉ nhận một chiếc túi nhỏ có giá vài trăm nghìn.

co gai viet doi doi nho yeu dai gia canada, nua nam sau dam cuoi 2 ty van chat vat buon ban - 1

Mai không hề biết, nguời yêu là một đại gia thành thạo ba thứ tiếng Nhật, Trung, Pháp và là một trong 5 cổ đông của chuỗi nhà hàng ăn nhanh toàn cầu…

Sau một thời gian dài yêu và quen nhau đến tận hơn một năm, Mai mới ngỡ ngàng phát hiện ra người đàn ông theo đuổi cô là một trong 5 cổ đông của một chuỗi nhà hàng ăn nhanh toàn cầu, và cổ đông của một số dự án tàu điện ngầm ở châu Á, có tiềm lực kinh tế rất vững.

Biết Andrew thành đạt nhưng thái độ của Mai không mấy thay đổi, thậm chí đã từng rất nhiều lần từ chối lời cầu hôn của anh. Mãi đến sau 2 năm yêu nhau, hiểu kỹ được tấm chân tình của Andrew, cô gái Ninh Bình mới chấp nhận lời cầu hôn.

Đám cưới của Mai và Andrew được tổ chức tại resort 5 sao hàng đầu Việt Nam ở Đà Nẵng và hiện nay, cô đang hạnh phúc bên chồng và 2 con riêng của chồng ở Singapore.

co gai viet doi doi nho yeu dai gia canada, nua nam sau dam cuoi 2 ty van chat vat buon ban - 2

Hôn lễ của Mai được tổ chức tại một resort cao cấp của thành phố Đà Nẵng. Toàn bộ số hoa này đều là hoa nhập khẩu, được chăm sóc cẩn thận suốt một tháng  trước ngày cưới để có màu sắc đẹp nhất.

Câu chuyện tình cổ tích của Mai - cô gái 27 tuổi người Ninh Bình với Andrew - một đại gia Canada hơn cô 25 tuổi từng gây xôn xao dư luận Việt hồi tháng 10/2016.

Nửa năm sau ngày cưới, gặp lại Mai, nhiều người ngỡ ngàng khi cô gái Việt giản dị ngày nào giờ đây xinh đẹp rực rỡ, diện những bộ đồ hàng hiệu, xách túi nghìn đô, đi du lịch khắp nơi trên thế giới và khám bệnh cũng phải ở những bệnh viện hàng đầu Singapore.

co gai viet doi doi nho yeu dai gia canada, nua nam sau dam cuoi 2 ty van chat vat buon ban - 3

Mai giờ đã "lột xác" thành quý cô sang trọng.

co gai viet doi doi nho yeu dai gia canada, nua nam sau dam cuoi 2 ty van chat vat buon ban - 4

Đi du lịch tại những resort 5 sao đắt tiền khắp thế giới.

co gai viet doi doi nho yeu dai gia canada, nua nam sau dam cuoi 2 ty van chat vat buon ban - 5

Hạnh phúc bên đại gia triệu phú Canada.

Tuy nhiên, có một điều khiến nhiều người tò mò, đó là vì sao đã “là vợ đại gia” nhưng Mai vẫn đang hàng ngày vất vả buôn bán những món đồ mỹ phẩm về Việt Nam. Cuộc trò chuyện với cô gái Ninh Bình này sẽ hé lộ nhiều thông tin thú vị, giúp ta hiểu được rằng, để có được vị trí như hiện tại trong lòng vị đại gia Canada, Mai không chỉ dựa vào may mắn mà còn là bởi chính tính cách con người cô.

Câu chuyện tình cổ tích giống y hệt như công chúa Lọ lem của bạn khi xưa gây xôn xao. Nhưng nó chỉ mới dừng ở đám cưới xa hoa, còn cuộc sống lứa đôi sau đó như thế nào?

Cuộc sống của mình sau kết hôn khác biệt hoàn toàn với cuộc sống độc thân trước đây, mọi thứ đều thú vị và vui hơn trước. Có người bạn đồng hành cùng chia sẻ niềm vui và nỗi buồn, cùng làm những điều điên rồ và hài hước, cùng đi du lịch các nước và tìm hiệu về các nền văn hóa khác nhau trên thế giới. Nếu mình biết kết hôn mà vui thế này thì đã nhận lời cầu hôn của chồng sớm hơn thay vì cứ bắt chồng đợi lâu (cười lớn)

Bây giờ, mỗi ngày đối với mình đơn giản chỉ là 10 giờ ngủ dậy, ăn sáng rồi giải quyết công việc buôn bán ở Việt Nam. Tới 3 giờ chiều mình sẽ đi tập gym hoặc mua sắm tùy từng ngày. Tối ông xã về là hai vợ chồng lái xe đi ăn bên ngoài rồi đi dạo, sau đó về nhà.

Từng từ chối một chiếc túi nghìn đô để lấy chiếc túi vài trăm ngàn ở chợ đêm, bạn có thể chia sẻ lý do vì sao khi đó bạn lại làm như vậy?

Mình là một cô gái xuất thân từ gia đình nghèo nàn, thậm chí trước đây nhà mình nghèo tới mức cơm không có để ăn, 2 chị em từng bị bỏ đói nhiều ngày liền vì không có tiền mua thức ăn và gạo. Ở thời điểm mới quen chồng, mình vẫn là một cô gái quê mùa và có phần thấy quá ư phí phạm khi ai đó mua một chiếc túi với giá hơn 100 triệu để tặng mình.

Đâu là lý do chính khiến bạn quyết định nhận lời làm vợ một người đàn ông lớn tuổi và đã có 2 con riêng như Andrew?

Có rất nhiều lý do nhưng lý do lớn nhất có lẽ là do mình và anh ấy cực kì hợp nhau trong cách suy nghĩ và nhìn nhận vấn đề. Trước và sau khi kết hôn mình vẫn đã, đang và luôn ngưỡng mộ chồng vì anh là người đàn ông thông minh, lịch sự, khiêm tốn. Mình cho rằng hiếm người đàn ông nào ở ngoài giỏi giang xuất chúng, về nhà thấy vợ kém cạnh hơn mà lại tôn trọng vợ như anh. Đây quả là may mắn của mình.

co gai viet doi doi nho yeu dai gia canada, nua nam sau dam cuoi 2 ty van chat vat buon ban - 6

Dù đã kết hôn, đi tới đâu ông xã Mai cũng quỳ xuống cầu hôn cô thêm một lần nữa. Ảnh được chụp tại Hongkong.

Anh ấy thường xuyên dẫn mình đi công tác nước ngoài, gặp gỡ đối tác, là những doanh nhân thành đạt ở khắp nơi trên thế giới. Mình biết bản thân chỉ là một người cực nhỏ bé và cũng không thông minh như những người mình may mắn được gặp gỡ. Tuy nhiên vì đi cạnh chồng, cách anh giới thiệu về mình một cách tự hào đã khiến những người xung quanh anh vô cùng tôn trọng mình. Ở nhà cũng vậy, khi cần quyết định một vấn đề nào liên quan tới một số tiền lớn, anh luôn hỏi trước ý kiến của mình.

Thậm chí có những điều mình thích làm mặc dù cực điên rồi nhưng chồng vẫn vui vẻ chiều theo ý vợ. Chẳng đâu xa như đợt vừa rồi cách đây 2 tuần hai vợ chồng qua Canada thăm mẹ chồng, mình muốn mang theo váy cưới để chụp hình với tuyết và băng. Mặc dù thời tiết -30 độ C nhưng cả hai vợ chồng mặc váy cưới và vest mỏng dính như mùa hè. Mấy người xung quanh nhìn thấy vậy đều cười ầm thích thú vì cho rằng bọn mình quá điên rồ. Chụp xong mình cũng lăn ra ốm mấy hôm luôn nhưng bù lại có một quãng thời gian đẹp. Suy cho cùng đời người rất ngắn cứ làm những gì mình yêu thích là được.

co gai viet doi doi nho yeu dai gia canada, nua nam sau dam cuoi 2 ty van chat vat buon ban - 7

Mai và ông xã trong lần chụp ảnh cưới dưới thời tiết âm 30 độ C ở Canada.

Yêu triệu phú, bạn có được quản lý chi tiêu và biết rõ về các khoản thu nhập của chồng như phụ nữ Việt?

Ở Singapore mọi chi tiêu đều bằng thẻ ngân hàng nên không có chuyện hàng tháng chồng mang tiền về nộp cho vợ như ở Việt Nam. Tuy nhiên chúng mình dùng chung thẻ và tất cả tiền của chồng mình đều quản lý, chi tiêu tùy ý.

Ông xã có tiềm lực kinh tế vững chắc như vậy nhưng người ta vẫn thấy bạn vất vả buôn bán, lý do vì sao vậy?

Sau khi kết hôn, mình đủ điều kiện để ở nhà shopping hằng ngày và cứ 3 tháng lại đi du lịch ở một nước khác nhau. Tuy nhiên, mình vẫn muốn tự tay kinh doanh với mục đích hoàn thiện và học hỏi đển trở thành một người đàn bà thông minh hơn trong tương lai. Khi biết ý định này của mình, chồng mình đã ủng hộ vợ hết lòng. Không những bằng cách cấp vốn, anh còn tạo mọi điều kiện để mình có dịp gặp gỡ những doanh nhân thành đạt hoặc những người đi trước để mình có thể học hỏi cách sống, cách suy nghĩ làm giàu của họ.

Ban đầu, mình nghĩ buôn bán cũng chỉ vì đam mê nhưng không ngờ sau hai năm, mình cũng đã đạt được những thành công nho nhỏ với hai cửa hàng mỹ phẩm lớn ở Việt Nam. Ông xã luôn tự hào về mình và nói mình thiên bẩm có dự cảm kinh doanh tốt.

Sau khi yêu triệu phú Canada, bạn ngày càng đẹp lên. Đó có phải là nỗ lực nhằm giữ chân chồng?

Mình quan điểm làm đẹp cho bản thân ngắm và yêu bản thân hơn, còn chuyện giữ chồng do sự khéo léo và nét đàn bà trong con người mình chứ không phụ thuộc quá nhiều vào nhan sắc.

Vậy sự khéo léo và nét đàn bà của bạn sẽ được thể hiện như thế nào?

Mình có một bí quyết nhỏ nhỏ cho chị em khiến người yêu và cả chồng sau này luôn mê mình đó là trở thành một người phụ nữ độc lập tài chính. Ngoài ra, hãy luôn dành tặng chồng những lời khen ngọt ngào và dùng sự đằm thắm của một người đàn bà để chinh phục chồng mỗi ngày.

co gai viet doi doi nho yeu dai gia canada, nua nam sau dam cuoi 2 ty van chat vat buon ban - 8

Cô gái gốc Ninh Bình luôn biết cách khiến ông xã mê mệt.

co gai viet doi doi nho yeu dai gia canada, nua nam sau dam cuoi 2 ty van chat vat buon ban - 9

Mai được chiều chuộng và có thể quản lý toàn bộ thu nhập của chồng.

6 tháng cưới nhau, giữa bạn và chồng có xảy ra mâu thuẫn?

Có chứ, bát đĩa còn có lúc chạm nhau huống chi vợ chồng. Tuy nhiên, vợ chồng mình thường tranh luận chứ chưa bao giờ cãi nhau. Thường thì mình và anh ấy thường hỏi cảm nhận của đối phương và đặt mình vào vị trí của đối phương để hiểu vấn đề, tuyệt đối không bao giờ nói lời xúc phạm đối phương hoặc những lời khién đối phương tổn thương. Có tranh luận tới mức nào thì tối vẫn phải nằm chung giường, đắp chung chăn. (cười)

Với 2 con riêng của chồng, bạn có khó khăn trong việc làm quen?

Với 2 con của chồng thì mình xây dựng tình cảm trên cơ sở tôn trọng và vun đắp theo thời gian. Nếu nói yêu con chồng là nói dối vì mình có biết gì về con trai anh ấy đâu, cho nên mình cũng nói thẳng với Andrew khi cưới là mình sẽ cố gắng nỗ lực xây đắp tình cảm giữa 3 người. Và sau 6 tháng ở cùng nhau thì mọi thứ diễn ra tốt đẹp và 2 con của anh ấy gần gũi với mình nhiều hơn, hay trò truyện với mình hơn. Đây là bước đầu thành công của mình. Mình cho là vậy.

Với những cô gái cũng có mong muốn được "đổi đời" như bạn bằng việc quen trai Tây, bạn có lời khuyên gì?

Một bước đổi đời thì không đúng lắm. Mọi người thường nói cho vui miệng vậy thôi chứ bản thân mình không tự kiêu nhưng đủ tự tin để biết giá trị bản thân của mình, đây cũng là lí do anh ấy yêu mình rất nhiều và cực tôn trọng, thậm chí thỉnh thoảng còn sợ vợ nữa (cười).

Quan niệm của mình cuộc đời chỉ có thể sống một lần, chọn người xứng đáng để mình dành thời gian và chia sẻ cuộc đời của mình rất quan trọng. Tây cũng có người tốt và người xấu, nghèo và giàu cho nên cứ tận dụng cuộc đời của mình để "Sống cuộc sống đáng sống, yêu người đáng để yêu".

Xin cám ơn Mai đã chia sẻ!

Theo Hà My (Khám Phá)

Xem nguyên bài viết tại :
Cô gái Việt đổi đời nhờ yêu đại gia Canada, nửa năm sau đám cưới 2 tỷ vẫn chật vật buôn bán

Tam ly con gai | Suy nghĩ, hành động của Eva trong chuyện ấy

image

© Copyright 2004-2013 EVA.VN, all rights reserved. Sử dụng phần mềm EVA OCM 5.1. Cơ quan chủ quản: Công ty Cổ phần Quảng cáo Trực tuyến 24H. Trụ sở: Tầng 12, Tòa nhà Geleximco, 36 Hoàng Cầu, Phường Ô Chợ Dừa, Quận Đống Đa, TP Hà Nội. Tel: (84-4) 73 00 24 24 hoặc (84-4) 3512 1806 - Fax: (84-4) 3512 1804. VPĐD: Tầng 5 – Toà nhà Hải Âu - 39B Trường Sơn, P2, Q.Tân Bình, TP.Hồ Chí Minh. Tel: (84-8) 73 00 24 24 hoặc (84-8) 3848 9845 - Fax: (84-8) 3848 6519.
Giấy phép số: 351/GP-TTĐT ngày cấp 5/2/2015. SỞ THÔNG TIN VÀ TRUYỀN THÔNG TP HÀ NỘI. Chịu trách nhiệm trang tin: Nguyễn Thị Hồng Yến
HOTLINE: 0903 288 624

Coi thêm ở :
Tam ly con gai | Suy nghĩ, hành động của Eva trong chuyện ấy

Thứ Hai, 24 tháng 4, 2017

44 hình ảnh girl buồn đẹp, ảnh con gái buồn khóc cô đơn

Con gái rất nhạy cảm và đa sầu đa cảm nên tâm hồn rất dễ xao động bởi những tác động bên ngoài khiến trong lòng cảm thấy buồn phiền. Để thể hiện rõ nét tâm trạng buồn của con gái thì với bộ ảnh girl buồn chất chứa những nỗi niềm sâu lắng của tophinhanhdep.net sẽ như thấu hiều được phần nào những buồn biền đang chất chứa trong lòng bạn. Những bức ảnh đẹp này hội tụ mọi trạng thái buồn khác nhau của con gái : Buồn vì thất tình, buồn cô đơn lẻ loi, buồn khóc thầm… Những hình ảnh buồn này sẽ rất phù hợp để bạn dùng là ảnh bìa hoăc avatar facebook, bởi nó như thay lời muốn nói những nỗi niềm chôn dấu sâu trong con tim bạn.

anh-girl-buon (7)Có một sự thật không thể chối cãi là khi con trai xem những hình ảnh con gái buồn khóc sẽ rất mềm lòng và muốn sẻ chia nỗi buồn ấy. Nếu có bạn trai nào đang đọc bài viết này thì chắc chắn sẽ đồng tình với mình mà thôi. Con gái buồn sẽ thể hiện rõ nét nhất ở trong ánh mắt và sẽ sâu sắc hơn khi có hai hàng lệ đang rơi trên bờ mi. Mời các bạn xem thêm nhiều hình ảnh girl xinh buồn tâm trạng nhất và ở trên đó có cả những dòng stt đầy ý nghĩa và nặng trĩu sự u sầu .

anh-girl-buon (1)

Khóc đi em cho vơi nỗi buồn, khóc vơi hết nước mắt một lần rồi thôi

girl-buon

Hình ảnh hoạt hình buồn

anh-girl-buon (2)

Con gái buồn tuyệt vọng

anh-girl-buon (3)

Buồn hiu quạnh

anh-girl-buon (4)

Ở đây sương gió mờ nhân ảnh, có biết tình ai có đậm đà

anh-girl-buon (5)

Nỗi buồn ẩn chứa sau những nụ cười

anh-girl-buon (8)

Hình ảnh con gái khóc vì thất tình

anh-girl-buon (12)

Ảnh girl xinh buồn hút thuốc

anh-girl-buon (6) anh-girl-buon (9) anh-girl-buon (10) anh-girl-buon (11) anh-girl-buon (13) anh-girl-buon (14) anh-girl-buon (15)Đừng nhìn em bằng đôi mắt buồn vời vợi ! Hãy thể hiện sự quan tâm em bằng những hành động, bằng bờ vai ấm để em quên đi những muộn phiền trong em và em sẽ phần nào vơi bớt sự cô đơn lẻ loi trong con tim yếu mềm .

Coi thêm ở :
44 hình ảnh girl buồn đẹp, ảnh con gái buồn khóc cô đơn

Ngoi sao : Bật mí Chuyện Đời Tư của Làng Sao VN, TG

image

© Copyright 2004-2013 EVA.VN, all rights reserved. Sử dụng phần mềm EVA OCM 5.1. Cơ quan chủ quản: Công ty Cổ phần Quảng cáo Trực tuyến 24H. Trụ sở: Tầng 12, Tòa nhà Geleximco, 36 Hoàng Cầu, Phường Ô Chợ Dừa, Quận Đống Đa, TP Hà Nội. Tel: (84-4) 73 00 24 24 hoặc (84-4) 3512 1806 - Fax: (84-4) 3512 1804. VPĐD: Tầng 5 – Toà nhà Hải Âu - 39B Trường Sơn, P2, Q.Tân Bình, TP.Hồ Chí Minh. Tel: (84-8) 73 00 24 24 hoặc (84-8) 3848 9845 - Fax: (84-8) 3848 6519.
Giấy phép số: 351/GP-TTĐT ngày cấp 5/2/2015. SỞ THÔNG TIN VÀ TRUYỀN THÔNG TP HÀ NỘI. Chịu trách nhiệm trang tin: Nguyễn Thị Hồng Yến
HOTLINE: 0903 288 624

Tham khảo bài gốc ở :
Ngoi sao : Bật mí Chuyện Đời Tư của Làng Sao VN, TG

Thuoc | Chuyên trang giới thiệu các bài thuốc hay, bài thuốc quý

image

© Copyright 2004-2013 EVA.VN, all rights reserved. Sử dụng phần mềm EVA OCM 5.1. Cơ quan chủ quản: Công ty Cổ phần Quảng cáo Trực tuyến 24H. Trụ sở: Tầng 12, Tòa nhà Geleximco, 36 Hoàng Cầu, Phường Ô Chợ Dừa, Quận Đống Đa, TP Hà Nội. Tel: (84-4) 73 00 24 24 hoặc (84-4) 3512 1806 - Fax: (84-4) 3512 1804. VPĐD: Tầng 5 – Toà nhà Hải Âu - 39B Trường Sơn, P2, Q.Tân Bình, TP.Hồ Chí Minh. Tel: (84-8) 73 00 24 24 hoặc (84-8) 3848 9845 - Fax: (84-8) 3848 6519.
Giấy phép số: 351/GP-TTĐT ngày cấp 5/2/2015. SỞ THÔNG TIN VÀ TRUYỀN THÔNG TP HÀ NỘI. Chịu trách nhiệm trang tin: Nguyễn Thị Hồng Yến
HOTLINE: 0903 288 624

Xem nguyên bài viết tại :
Thuoc | Chuyên trang giới thiệu các bài thuốc hay, bài thuốc quý

Không gian đẹp – Khám phá những mẫu thiết kế đẹp nhất

image

© Copyright 2004-2013 EVA.VN, all rights reserved. Sử dụng phần mềm EVA OCM 5.1. Cơ quan chủ quản: Công ty Cổ phần Quảng cáo Trực tuyến 24H. Trụ sở: Tầng 12, Tòa nhà Geleximco, 36 Hoàng Cầu, Phường Ô Chợ Dừa, Quận Đống Đa, TP Hà Nội. Tel: (84-4) 73 00 24 24 hoặc (84-4) 3512 1806 - Fax: (84-4) 3512 1804. VPĐD: Tầng 5 – Toà nhà Hải Âu - 39B Trường Sơn, P2, Q.Tân Bình, TP.Hồ Chí Minh. Tel: (84-8) 73 00 24 24 hoặc (84-8) 3848 9845 - Fax: (84-8) 3848 6519.
Giấy phép số: 351/GP-TTĐT ngày cấp 5/2/2015. SỞ THÔNG TIN VÀ TRUYỀN THÔNG TP HÀ NỘI. Chịu trách nhiệm trang tin: Nguyễn Thị Hồng Yến
HOTLINE: 0903 288 624

Tham khảo bài nguyên mẫu tại đây :
Không gian đẹp – Khám phá những mẫu thiết kế đẹp nhất

Lam me, nuoi con, day con, tu van, giao duc, dinh duong, tam ly tre em

image

© Copyright 2004-2013 EVA.VN, all rights reserved. Sử dụng phần mềm EVA OCM 5.1. Cơ quan chủ quản: Công ty Cổ phần Quảng cáo Trực tuyến 24H. Trụ sở: Tầng 12, Tòa nhà Geleximco, 36 Hoàng Cầu, Phường Ô Chợ Dừa, Quận Đống Đa, TP Hà Nội. Tel: (84-4) 73 00 24 24 hoặc (84-4) 3512 1806 - Fax: (84-4) 3512 1804. VPĐD: Tầng 5 – Toà nhà Hải Âu - 39B Trường Sơn, P2, Q.Tân Bình, TP.Hồ Chí Minh. Tel: (84-8) 73 00 24 24 hoặc (84-8) 3848 9845 - Fax: (84-8) 3848 6519.
Giấy phép số: 351/GP-TTĐT ngày cấp 5/2/2015. SỞ THÔNG TIN VÀ TRUYỀN THÔNG TP HÀ NỘI. Chịu trách nhiệm trang tin: Nguyễn Thị Hồng Yến
HOTLINE: 0903 288 624

Coi bài nguyên văn tại :
Lam me, nuoi con, day con, tu van, giao duc, dinh duong, tam ly tre em

Mùa cau

Ở làng thị là người lười nhất, ít học nhất và như vậy đồng nghĩa với việc thị là người nghèo nhất rồi. Đã vậy thị cũng là người xấu nhất, này nhé con gái gì mà cao có một mét ba ba phân, dáng đi chữ bát, lạch bạch chẳng khác gì con vịt đầu đàn của lão cả Khoái thả ngoài con mương đầu làng cả!

***

Thị nặng có 37 ki lô. Đôi môi thì lúc nào cũng chẩu ra nhòn nhọn tựa như mõm lợn đang hít cám. Cặp mắt ốc nhồi to thao lao láo choáng hết cả gương mặt xương xẩu của thị mới là nỗi ám ảnh đối với mọi người. Trong khi cái sống mũi lại thấp tẹt, hai lỗ mũi phè ra và hếch lên như mũi loài tinh tinh. Người đời xưa nay vốn ưa cái đẹp, hoặc giả không đẹp người thì phải nết na, chăm chỉ mới được người ta thương, người ta để ý đến chứ. Đằng này thị đã xấu người lại xấu cả nết, chẳng được nước gì cả ! Thói đời đen bạc, thiên hạ chỉ thích chê cười, thích mắng chửi cho sướng mồm vậy nên thị thường bị dân làng đem ra bình phẩm làm trò cười trong các dịp đám xá, hội hè ?!

mua-cau

Tên thị là Oán. Có người rành rẽ về gia đình thị kể vanh vách nguồn gốc cái tên của thị nguyên do là thế này. Bố mẹ thị là người quê ở tận Sơn Tây – Hà Tây. Bố thị trước đi lính khố đỏ cho Pháp, sau hòa bình năm 1954, lão về quê bị người làng xua đuổi vợ chồng đành lang thang rồi phiêu bạt lên đây từ năm 1962, lúc đó ruộng đất hoang hóa còn nhiều nên vợ chồng lão xin được mấy đám ruộng thụt để cuốc cày nuôi thân, sau đó vợ chồng lão xin vào hợp tác xã. Nhà lão nghèo lắm đã vậy lại có 6 đứa con nhỏ sàn sàn như nhau. Túp lều tranh nứa vợ chồng lão dựng ven làng làm nơi trú ngụ. Do túng thiếu nên lão sinh ra ăn trộm. Nhiều lần lão ăn trộm sắn, trộm ngô bị dân làng bắt được vậy là gia đình lão bị bà con liệt vào sách đen. Lão xuất hiện ở đâu mọi người đều rè chừng, bảo nhau cảnh giác. Lão bị cả làng ghét bỏ... vợ con lão người ta cũng ghét lây. Nghèo đói cứ đeo đẳng gia đình lão vậy mà lão lại đẻ thêm đứa con gái út nữa. Tủi phận nghèo đói, vợ lão đặt tên cho nó là Oán bởi hai lẽ. Thứ nhất vợ lão trẻ hơn lão gần 20 tuổi, bà bị lão cưỡng hiếp khi đang là lính khố đỏ, sau đành phải lấy lão khi ấy bà mới 14 tuổi. Thứ hai là nghèo đói quá mà vẫn phải đẻ nên bà đặt tên con gái út như vậy ngầm ý trả đũa lão. Cũng chính vì đói rách mà thị sinh ra bị thiếu tháng, thân hình quặt quẹo chẳng ra hồn người. May mà cuối cùng thị vẫn sống. Sinh thị ít lâu thì bố thị chết. Một mình mẹ thị nuôi 7 anh chị em.. Bà bị bệnh hậu sản ốm đau quanh năm chả làm lụng được gì nên nhà cứ đói triền miên. Rồi các anh chị của thị lần lượt lấy chồng, lấy vợ và rời đi nơi khác, vậy là thị ở với mẹ. Ruộng nương có hơn hai sào được chia nhưng do mẹ già, thị thì yếu nên nhà thị vẫn thiếu đói quanh năm. Đói khát quá mẹ thị lâm bệnh và qua đời. Thị trở nên đơn côi, hàng ngày thui thủi một mình trong túp lều xập xệ. Thị loay hoay với tý vườn, tý ruộng, giật gấu, vá vai đắp đổi qua ngày....cho mãi đến một ngày...

Năm đó làng tôi rộ lên cảnh những người quê dưới Hà Tây lên tìm mua cau. Vườn nhà thị lâu nay bỏ hoang, cỏ mọc vào tận hiên nhà, duy có hàng cau 7 cây là xanh rì cao vút, buồng sai trĩu quả. Những năm trước cau chẳng có người mua nên hầu hết đã bị dân làng chặt phá hết. Cũng vì vậy mà năm ấy cau nhà thị bán được rất đắt. Tuy nhiên, đắt rẻ điều đó không quan trọng mà quan trọng là một người vừa lười, vừa xấu như thị cuối cùng cũng được thần "tình yêu" mang "cung nỏ" ghé thăm, thị lọt vào mắt xanh của một tay buôn cau. Hắn nhận mua hết cau của thị nhưng chưa bẻ, hắn ứng cả mấy trăm nghìn cho thị luôn. Tuy chỉ mới học đến lớp 2 nhưng kiến thức đó đủ để thị nhận biết mệnh giá của những đồng tiền! Trời ơi ! Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ thị đã bao giờ được cầm mấy trăm nghìn trong tay đâu! Chứ nói gì đến việc được tiêu nó! Thị sung sướng hú lên vì món tiền ngoài sức tưởng tượng của thị, bằng giọng run run thị hỏi gã:

- Ôi ! Nhiều tiền thế này ư ? Bao năm, em cứ mặc nó già, nó rụng, cho chả ai lấy!

Câu nói thật thà đó đối với gã buôn cau sy tình bỗng thấy nó mới đáng yêu làm sao? Người đâu mà thật thà vậy? Thương quá đi cơ!...gã đưa mắt nhìn xoáy vào thị. Là đàn bà cho dù xấu đến đâu đi nữa thì cũng có cái đáng yêu để lũ đàn ông yêu mà chỉ khi yêu những gã đàn ông mới cảm nhận được! Hì ! thế mới gọi là đời chứ! Gã cười. Đưa tiền cho thị xong gã véo nhẹ một cái vào đùi thị để thăm dò phản ứng, thấy thị ngây ra, gã nhăn nhở cười và bảo thị:

- Đếm đủ chưa? Này hay cho anh ở trọ lại nhé!

Thị nghe gã nói vậy thị rất ngạc nhiên. Cái đầu u tối của thị không biết ứng xử thế nào, thị ậm ừ. Nhưng chính cái sự u tối đó của thị trong tình huống này lại làm cho gã buôn cau thêm hứng khởi, gã cho rằng thị đang "làm cao", đang "thử thách" mình. Vậy là gã ra sức năn nỉ. Khi thấy thị nói thị không biết nấu nướng gì cả thì gã lại càng cho là thị "khiêm tốn" kiếm cớ từ chối khéo gã. Gã liền đưa luôn cho thị 3 trăm nghìn nữa và nói:

- Em cầm lấy, chiều nay mua các thứ về nấu giúp anh luôn. Em nấu thế nào anh ăn như thế, em đừng ngại!

Vậy là từ hôm đó gã buôn cau ở lại. Lần đầu tiên nhà thị có người lạ! Lần đầu tiên thị được ngồi ăn chung nồi với một gã đàn ông. Mới đầu thị thấy ngượng vô cùng, má thị đỏ lên, hai cánh mũi hếch lên nở ra hết cỡ. Đó là lúc thị thấy mình vui sướng nhất. Lần đầu tiên thị được nghe một người đàn ông nói năng nhẹ nhàng và tỏ ra yêu chiều, quan tâm tới thị, gắp thức ăn cho thị trong mỗi bữa ăn. Lần đầu tiên thị cảm nhận được những cú đụng chạm với cơ thể đàn ông...khiến thị cứ giật lên thon thót (tất nhiên không phải là sợ mà là thị thích).Thị không biết làm gì khác, nhất nhất tuân theo sự sắp đặt của Thượng Đế!

Vậy là 7 cây cau của thị đã níu được chân gã buôn cau quê Sơn Tây ở lại hơn hai tháng trời, hết mùa cau năm ấy! Ngày gã chở cau về quê cũng là ngày thị thấy người khang khác, ăn gì nôn nấy, hay hoa mắt, chóng mặt... Đúng ngày giỗ bố, mấy anh chị của thị vốn phiêu tán khắp nơi vật vã lo kiếm miếng ăn giờ cũng dành được chút tiền về làm mâm cơm giỗ bố. Vừa về đến nhà, bà chị cả đã giương cặp mắt "ốc nhồi" nhìn thị chằm chằm như nhìn một con quái vật, rồi bất ngờ bà hú lên một tiếng và ngã vật ra thềm ngay cạnh vại nước dưới gốc cau, thấy vậy mấy chị em xúm lại vực vào nhà lấy dầu xoa và đánh cảm. Lâu sau chị cả tỉnh dậy, mắt vẫn trợn tròn chỉ vào cái bụng tròn tròn của thị quát:

- Mày chửa à? Nó là thằng nào? Ở đâu? Giời ơi! Một thân sống còn không nổi, mày chửa, mày đẻ rồi ai nuôi con cho mày, hả con điên kia?

Thị run rẩy òa khóc. Thị cũng chẳng biết sao mọi người lại bảo thị như vậy nữa! Sau đám giỗ, mọi người cũng chẳng biết làm sao nên đành bảo nhau gom được vài trăm nghìn cho thị chờ khi sinh nở.

Tháng 8 năm ấy thị sinh được thằng con trai, bà con xóm giềng không ai bảo ai tự gom góp, tiền gạo, áo quần giúp 2 mẹ con, rồi thị được xã hỗ trợ tiền, dân làng lại mỗi người một tay, một chân xây cho thị căn nhà tình nghĩa. Thị vẫn ngày đêm mong gã buôn cau trở lại, nhưng "bặt vô âm tín" từ ngày đi gã không hề quay trở lại. Một mùa cau đi qua, con thị đã biết bò, biết đi... 11 mùa cau nữa đi qua, con thị giờ đã học lớp 6. Gã buôn cau vẫn bặt tin tức... những mùa cau tiếp đó thị cũng không còn thấy ai hỏi mua cau nữa. Những cây cau trong vườn của thị vẫn xanh tốt, vươn cao mãi, buồng sai trĩu quả, trái cau chín vàng rụng rơi lã chã trước sân. Nhắc nhớ mùa cau năm đó...thị được thần "tình yêu" gõ cửa ghé thăm!

Mùa cau thứ 12. Một sáng chủ nhật cuối thu đẹp trời, khi cau đã bước vào mùa thu hái, xuất hiện trước cổng nhà thị một chiếc xe du lịch 4 chỗ màu đỏ tươi. Người phụ nữ lái xe tuổi trạc 40 mở cửa xe hỏi thăm lũ trẻ đang chơi dưới gốc me, đường vào nhà thị. Thị ngạc nhiên trước sự xuất hiện của người phụ nữ sang trọng, đi cùng một người đàn ông tuổi ngoài 70, họ chào thị và nói rằng có chuyện cần nói với thị. Thị mời hai người vào nhà, thị sai con chạy lấy 2 chiếc ghế nhựa cho khách ngồi. Hai người lạ không nói gì, họ nhìn thằng con trai thị như thôi miên, rồi hai người gật đầu ra hiệu cho nhau. Người đàn ông vẫy con trai thị lại gần và hỏi:

- Cháu tên là gì? Bao nhiêu tuổi? Cháu Học lớp mấy rồi?

Thằng bé sợ sệt nhìn ông già rồi đưa mắt nhìn mẹ. Mãi sau nó mới lí nhí đáp:

- Tên là Cau, 12 tuổi, học lớp 6. – Nghe thằng bé trả lời cộc lốc, ông lão thoáng cau đôi mày, nhưng rồi ông cười và kéo nó vào bên mình ôn tồn bảo:

- Thế hả! Cháu rất giống bố. Vậy cháu có biết ông là ai không? Chắc là cả hai mẹ con đều không biết đúng không? Ông xin tự giới thiệu, ông chính là ông nội của cháu đây!

Thị há hốc trước câu nói của ông khách lạ. Thị không hiểu ông ta nói thế là thế nào. Mãi sau nghe người phụ nữ kia giải thích thị mới hiểu. Thì ra ông lão đang ngồi trước mặt thị đây chính là bố đẻ của gã buôn cau năm ấy, còn người phụ nữ kia chính là vợ của gã. Ngày đó chị đi lao động bên Đài Loan. Chị có với gã 2 cô con gái. Cách đây 4 năm gã đã chết trong một lần trèo hái cau. Trước khi chết gã đã để lại địa chỉ và dặn vợ hãy đi tìm đứa con riêng của gã. Nhưng do bận làm ăn mãi giờ gia đình mới bố trí tìm gặp được. Vậy là từ đó con trai thị được gia đình bên nội chăm lo chu đáo. Vì không có cháu trai nên ông nội rất muốn đón hai mẹ con về nuôi, nhưng thị không đồng ý. Họ đành để hai mẹ con ở lại. Biết hoàn cảnh khó khăn của thị, hàng tháng họ chu cấp đầy đủ tiền sinh hoạt cùng mọi phí tổn khác cho hai mẹ con.

Năm ấy trời rét lạ lùng. Hàng cau nhà thị hoa rụng trắng sân mà không hề đậu được trái nào!

Đu - Chiều xuân 25/3/2017

Bùi Nhật Lai


http://ift.tt/2pVt4uV

Coi bài nguyên văn tại :
Mùa cau

Xem gi : Giới thiệu phim hay, những cuốn sách hấp dẫn nhất

image

© Copyright 2004-2013 EVA.VN, all rights reserved. Sử dụng phần mềm EVA OCM 5.1. Cơ quan chủ quản: Công ty Cổ phần Quảng cáo Trực tuyến 24H. Trụ sở: Tầng 12, Tòa nhà Geleximco, 36 Hoàng Cầu, Phường Ô Chợ Dừa, Quận Đống Đa, TP Hà Nội. Tel: (84-4) 73 00 24 24 hoặc (84-4) 3512 1806 - Fax: (84-4) 3512 1804. VPĐD: Tầng 5 – Toà nhà Hải Âu - 39B Trường Sơn, P2, Q.Tân Bình, TP.Hồ Chí Minh. Tel: (84-8) 73 00 24 24 hoặc (84-8) 3848 9845 - Fax: (84-8) 3848 6519.
Giấy phép số: 351/GP-TTĐT ngày cấp 5/2/2015. SỞ THÔNG TIN VÀ TRUYỀN THÔNG TP HÀ NỘI. Chịu trách nhiệm trang tin: Nguyễn Thị Hồng Yến
HOTLINE: 0903 288 624

Coi bài nguyên văn tại :
Xem gi : Giới thiệu phim hay, những cuốn sách hấp dẫn nhất

Tin tức đồ dùng gia đình bổ ích, tiện nghi nhất cho nhà đẹp

image

© Copyright 2004-2013 EVA.VN, all rights reserved. Sử dụng phần mềm EVA OCM 5.1. Cơ quan chủ quản: Công ty Cổ phần Quảng cáo Trực tuyến 24H. Trụ sở: Tầng 12, Tòa nhà Geleximco, 36 Hoàng Cầu, Phường Ô Chợ Dừa, Quận Đống Đa, TP Hà Nội. Tel: (84-4) 73 00 24 24 hoặc (84-4) 3512 1806 - Fax: (84-4) 3512 1804. VPĐD: Tầng 5 – Toà nhà Hải Âu - 39B Trường Sơn, P2, Q.Tân Bình, TP.Hồ Chí Minh. Tel: (84-8) 73 00 24 24 hoặc (84-8) 3848 9845 - Fax: (84-8) 3848 6519.
Giấy phép số: 351/GP-TTĐT ngày cấp 5/2/2015. SỞ THÔNG TIN VÀ TRUYỀN THÔNG TP HÀ NỘI. Chịu trách nhiệm trang tin: Nguyễn Thị Hồng Yến
HOTLINE: 0903 288 624

Tham khảo bài nguyên mẫu tại đây :
Tin tức đồ dùng gia đình bổ ích, tiện nghi nhất cho nhà đẹp

Chủ Nhật, 23 tháng 4, 2017

Dáng Đẹp : Bí quyết cải thiện vóc dáng eo thon hoàn hảo

image

© Copyright 2004-2013 EVA.VN, all rights reserved. Sử dụng phần mềm EVA OCM 5.1. Cơ quan chủ quản: Công ty Cổ phần Quảng cáo Trực tuyến 24H. Trụ sở: Tầng 12, Tòa nhà Geleximco, 36 Hoàng Cầu, Phường Ô Chợ Dừa, Quận Đống Đa, TP Hà Nội. Tel: (84-4) 73 00 24 24 hoặc (84-4) 3512 1806 - Fax: (84-4) 3512 1804. VPĐD: Tầng 5 – Toà nhà Hải Âu - 39B Trường Sơn, P2, Q.Tân Bình, TP.Hồ Chí Minh. Tel: (84-8) 73 00 24 24 hoặc (84-8) 3848 9845 - Fax: (84-8) 3848 6519.
Giấy phép số: 351/GP-TTĐT ngày cấp 5/2/2015. SỞ THÔNG TIN VÀ TRUYỀN THÔNG TP HÀ NỘI. Chịu trách nhiệm trang tin: Nguyễn Thị Hồng Yến
HOTLINE: 0903 288 624

Coi nguyên bài viết ở :
Dáng Đẹp : Bí quyết cải thiện vóc dáng eo thon hoàn hảo

Mai rồi em sẽ là anh

Chuyện mới đó mà đã 3 năm, Linh mất liên lạc với Tân từ đó, không hiểu sao Tân đổi cả số điện thoại. Những lời Tân nói trong 20 phút ra chơi năm đó, Linh còn nhớ đến từng chữ một, nhớ đến cả khuôn mặt nóng bừng của mình khi Tân tiến sát mặt lại, cuộc chia tay chóng vánh nhưng sao lại khiến người ta nhớ đến dai dẳng...

***

mai-roi-em-se-la-anh

Tiếng chuông điện thoại réo mãi khiến Linh phải "khuất phục" bò người ra khỏi chăn, vươn tay sờ soạng để chộp lấy vật đang run lẩy bẩy và ca cẩm kia. Đôi mắt lờ mờ vì chưa quen với ánh nắng của 8 giờ 30 phút sáng đã ngập khắp phòng nhưng Linh vẫn nhanh chóng nhận ra được vòng tròn màu xanh quen thuộc mà mình cần bấm vào. Vậy mà chả hiểu sao, cái điện thoại lại chịu im lặng và đầu Linh không thể chờ đợi thêm mà gục xuống lần nữa. Không gian yên tĩnh kéo dài được một lúc tầm 30 giây và tiếng chuông điện thoại lại reo lên từng hồi réo rắt, vẫn động tác cũ, Linh tìm hình tròn xanh có biểu tượng chiếc điện thoại để bấm vào nhưng lần này lại không yên ắng như lần trước...

- Dậy chưa chị?

Nghe được cái giọng khàn khan cùng kiểu nửa nói nửa cười quen thuộc, Linh như bước ra khỏi thế giới của những giấc ngủ và trở về với hiện tại nhưng giọng vẫn đang nằm ở lưng chừng nên cứ nhè nhè...

- Chị dậy rồi, nghĩ sao vậy?

- Chắc dậy rồi nên em gọi là tắt máy đúng không?

Linh lờ mờ hiểu ra sự sai lầm trong động tác của mình lúc sáng, rồi cố nói giọng của một người như đã tỉnh, cô trả lời:

- À không, tại chị không tiện nghe nên tắt máy.

- Ờ vậy thì nhanh đi, em đang ở dưới nhà chị đây.

- Ủa! Sao sớm vậy... mà thôi đợi chị xíu!

Nói rồi, Linh nhấn đúng cái vòng tròn màu đỏ duy nhất trên màn hình, bây giờ nó đúng là màu đỏ, vậy khi nãy bằng cách nào mà cô lại nhấn nhầm được chứ! Linh thở ra như cố trút bớt sự băn khoăn vì không biết lát làm sao đối mặt với Tân, cậu em học cùng trường nhỏ hơn Linh 1 tuổi.

Nghĩ rồi Linh nhanh chóng vệ sinh cá nhân, cột vội mái tóc lên cho gọn gàng, vơ lấy chiếc áo phông cùng quần jeans, mặc thêm áo khoác và dĩ nhiên không thể quên một chút "dung dịch tạo mùi" nhưng thực chất để ngăn cơ thể tiết mùi khó chịu thì đúng hơn. Xong mọi thứ, Linh vác chiếc balo con cóc màu đen quen thuộc, nơi chất chứa mọi thứ mà cô nghĩ mình cần, gọi là "chất chứa" vì nó thật sự chẳng khác nào một cái nhà kho di động cả, chỉ có chỗ, nó sạch hơn nhà kho mà thôi. Ừ vì chắc là không cần đầu tư bề ngoài đâu!

Sau 10 phút lẻ vài chục giây chuẩn bị, Linh "xỏ" chân vào đôi giày bata rồi đeo vào theo cách mà các nàng hay mang giày búp bê, tiện tay đóng cửa nhà và bước nhanh về phía chiếc xe phía trước. Đứng ngay ở xe cô là một cậu con trai với chiếc áo khoác thể thao năng động, vai khoác balo trông càng thêm nam tính, mái tóc cũng được được chải gọn gàng không biết có vuốt keo không mà trông "ngay ngắn" lắm, nhìn từ phía sau còn thấy cả chiếc gọng kính đen lấp ló trông cũng nho nhã ra dáng. Chưa kịp ngắm đến phần dưới thì cậu con trai ấy quay lại, Linh bắt gặp một khuôn mặt quen thuộc và rồi Linh lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc và cả lời văn cũng quen thuộc:

- Chị, trễ rồi!

- Chưa mà, từ đây qua đó 10 phút chứ bao nhiêu đâu.

Nói rồi, Linh nhanh chóng mở khóa cổ xe, cô ngồi hẳn lên và chạy ra ngoài không gian chật hẹp của chỗ dựng, khi đã đến vị trí tạm gọi là thoáng, cô quay sang bảo:

- Lên, đi lẹ, trễ chị không chịu trách nhiệm đâu nha!

- Ờ, chị mà còn biết trễ em mừng.

Và thế là cậu con trai ngồi yên trên xe, để cho một đứa vừa lấy bằng lái được hai ngày cầm lái. Thật ra Linh bắt đầu chạy xe máy cũng khá lâu, nhưng vì lần đó vô tình chạy vô đoạn đường nhiều học sinh đi về, chú cảnh sát thấy mặt Linh còn nhỏ mà đã chạy xe máy nên không yên tâm, thổi còi và gọi lại hỏi thăm, thế nên cô nàng quyết tâm không để các chú lo lắng nữa mà quyết tâm thi để có được bằng lái xe cho bằng bạn bằng nè.

Trở lại câu chuyện về cậu em mà Linh đang chở, Tân là người quen của Linh khi ở dưới quê. Linh biết Tân từ khi còn là một cậu bé lớp 7, nói cách khác là họ học chung trường cấp 2 với nhau. Đến khi Linh lên lớp 11 thì Tân theo cha mẹ chuyển nhà lên thành phố định cơ. Khi đó Linh buồn lắm, khóc không biết bao nhiêu là nước mắt, bỏ chắc tầm vài bữa cơm vì Linh rất buồn, rất rất buồn vì nói thẳng ra, trong khoảng thời gian khi Linh là cô gái mới lớn tuổi 14 đến khi Tân là thanh niên tròn 16, họ là người yêu của nhau.

Một tình yêu xuất phát từ những lần Tân chở cô về trên con đường đầy lá bàng rơi, từ ánh mắt Tân lén nhìn cô khi Linh lên đọc bảng tổng kết mỗi thứ hai chào cờ đầu tuần, từ những lúc vô tình thấy Linh qua ô cửa sổ phòng đọc, đôi mắt như đang rưng rưng vì điều gì đó khiến Tân như muốn đứng đó ngắm cô mãi mặc cho tiếng còi của thầy dạy thể dục đang réo gọi , ... Và còn nhiều những điều nhỏ nhoi khiến Tân nhận ra Linh là một phần cuộc sống của cậu từ khi nào. Tất cả những điều đó, Linh điều biết hết, vì Tân đã chép lại từng thứ về cô, thật tỉ mỉ thành một bức thư tình đến 2 đôi giấy gửi cho Linh vào năm cô học lớp 8. Khi đó, Linh chỉ là một cô bé ngây thơ với những kiến thức bên trang giấy vở, nào đâu biết sẽ có ngày trái tim mình sẽ có thể biết ngừng một nhịp rồi đập lại bình thường khi Tân dúi vào tay cô tấm thư ấy mà chỉ bảo: "Chị đọc đi rồi mai trả lời em". Và chỉ đơn giản vậy thôi, họ trao những tình cảm yêu thương đầu tiên của tuổi mới lớn. Cũng kể từ đó, những buổi chiều thứ bảy, bạn học chung trường không còn thấy Linh ngồi một mình làm bài trong thư viện nữa mà còn có bóng dáng của một cậu em cũng đang cắm cúi với những quyển vở của mình. Chiến hữu trong đội bóng đá của Tân cũng được "hưởng soái" vì sau mỗi giờ tập đều được "tỷ tỷ" mua nước cho uống. Và thầy cô cũng thường thấy Linh và Tân đứng cạnh nhau trong những lần trao thưởng cho các hoạt động phong trào.

Những năm tháng vui vẻ là thế nhưng cũng không kéo dài mãi, biến cố xảy ra khi Linh lên cấp 3...

Tuy hai trường trung học cơ sở và phổ thông không xa nhau, chỉ cách nhau một con lộ nhưng cũng đủ để khiến người ta cảm thấy khó gần nhau hơn vì điều gì đó. Họ lại hẹn nhau vào giờ ra chơi, ở lan can lầu 2 gần con lộ nọ, lộ không lớn nhưng tiếng xe đủ để người ta không nghe thấy tiếng nhau, nên họ chỉ đứng ở đó và mỗi người một việc, Linh đọc sách, Tân vùi mắt vào màn hình điện thoại xem điều gì đó, chỉ cần biết rằng khi ngước mặt lên là có thể nhìn thấy nhau, chỉ như vậy thôi đã đủ lắm rồi. Đến giờ ra về, Tân lại chở Linh đi trên con đường đầy lá bàng rơi, kể cho nhau nghe biết bao nhiêu điều mới lạ về ngôi trường mới, cô cũng không quên dặn dò cậu em ôn tập thật tốt để sau này hai đứa lại có thể lại học chung một mái trường với nhau. Nhưng đến một lần nọ, Tân chờ mãi không thấy Linh, tâm trạng rối như ai đó đem hàng ngàn sợi bỏ vào rồi vò lại một cách vô ý. Đến khi trời sập sập tối, vẫn không thấy Linh, Tân đành lòng ra về, vì Linh không thích cậu về nhà quá muộn. Đó là do có lần Tân mãi chơi bóng mà quên cả thời gian, đường về tối nên không cẩn thận, Tân té ngã đến gãy tay. Nhớ lần đó, cậu không hề thấy Linh giận, buồn hay than trách mà chỉ nhẹ nhàng bảo cậu: "Mai mốt nhớ đem theo đèn pin, để cái khúc cây thấy em, nếu không nó lại chìa ra cho em té nữa đó... Mà được thì tranh thủ về sớm đi, đừng ham chơi như con nít vậy!" Thế mà Tân còn lo cô sẽ nổi giận, la ỏm tỏi như cách mà mấy đứa bạn gái của mấy cạ cứng trong đội bóng mỗi lúc các chàng này mãi chơi quên hẹn với cô nàng. Nghĩ lại chuyện cũ, Tân cảm thấy lòng mình như cũng vơi phần nào bồn chồn. Hôm sau là chủ nhật, không được gặp Linh, đến tận thứ 2, mà phải chờ mãi đến giờ ra chơi, họ lại hẹn nhau ở lan can lớp học, Tân đứng chờ, nhưng Linh vẫn không ở đấy. Tân vẫn đứng đó, đưa mắt nhìn về điểm giao giữa lan can và cây cột, nơi Linh thường tựa đầu vào, miên man nghĩ về những điều xa xăm... Rồi đùng một phát, một cánh tay to tướng của thằng bạn đập thẳng lên lưng Tân:

- Nhớ chị gái hả mày?

- Kệ tao!

- Ừa, chị tao nói chị Linh hôm chiều thứ 7 bị sốt lại thêm tiêu hóa không tốt nên xin về sớm, chị tao nói mai chỉ mới đi học lại.

- Ừ!

- Vậy thôi hả mày, trả công tao đi chứ.

- Tao đâu có mượn mày nói!

- Thằng này ngon à!

Nói rồi, hai cậu con trai dành cho nhau những cái đập lưng như những người bạn chắc là thân lắm! Lòng Tân bỗng nhẹ hẳn.

Hôm sau, Tân lại chờ Linh phía cổng trường, và lần này, từ xa cậu đã thấy dáng nhỏ nhắn quen thuộc của Linh, không để Linh nói câu nào, cậu nói ngay:

- Chị, mua điện thoại đi có gì nhắn cho em cái tin với.

- Có gì chị nhờ Mai nhắn cho em, em cũng biết nhà chị mà...

Mai là chị của cậu bạn hôm nọ. Tân cũng hiểu nhà của Linh rất nghiêm khắc, mỗi lần đưa Linh về, cậu đều phải dừng cách nhà Linh một đoạn rồi để Linh đi bộ vào, vì sợ con cái sao nhãng chuyện học nên ba mẹ Linh chưa cho cô dùng điện thoại.

Những năm tháng lớp 10 cũng dần trôi qua nhanh chóng, Linh lên 11 và nếu không có gì thay đổi thì Tân sẽ là học sinh lớp 10 trường cô với số điểm thủ khoa thuyết phục. Linh vui mừng vì nghĩ đến khi hai đứa lại có thể ngồi cạnh nhau để học bài như ngày ấy, khoảng cách con lộ ngăn cản cuộc nói chuyện cũng không còn nữa, ... chỉ như vậy thôi nhưng đã khiến Linh cảm thấy cuộc sống học sinh cấp 3 đang dần có ý nghĩa hơn. Ngày Tân vào trường làm hồ sơ cũng là ngày Linh có tiết ở trong trường, như đã hẹn trước, lúc nghỉ giữa buổi, cậu sẽ gặp Linh ở lan can cũ. Những tưởng chắc sẽ có nhiều và nhiều thứ lắm để nói với nhau vậy mà cả buổi, chỉ Linh là người nói, chợt thấy có điều gì lạ, cô hỏi Tân:

- Em bị bệnh hả?

- Không có chị! Mà chị, em với chị chưa có một ngày nào gọi là hẹn hò nhỉ?

- Ừa... Chị không muốn làm ba mẹ lo nên chị không dám xin đi chơi.

- Em biết mà,... chị, em chưa nắm tay chị bao giờ.

Nghe đến đây, Linh bỗng đỏ mặt, tai cũng nóng bừng,...

- Gì vậy, sao hôm nay đòi hỏi vậy...

- Em nói vậy thôi.

Nói đoạn, ánh mắt Tân vừa nhìn cô lại chuyển sang nhìn nơi xa nào đó, tay Tân đang đan vào nhau và gác trên lan can. Còn Linh chỉ vịn hờ tay lên đó, vì đối với chiều cao như Linh thì tư thế đó là thoải mái nhất, cô hỏi Tân như vừa nghĩ ra điều gì đó:

- Tân cao hơn chị nhiều rồi.

- Dĩ nhiên, chứ ai như chị, nuôi hoài không lớn.

- Ờ, chuyện của chị ai mượn em quan tâm.

- Tại chị dễ thương, vậy là đủ rồi.

- Ra là em cũng thuộc loại trọng sắc, giờ chị mới biết...

Câu nói đùa thực chất là cách Linh đang trốn tránh hiện thực rằng đang rất ngượng, tại sao Tân có thể nói ra câu đó dễ dàng như vậy. Linh cảm có chuyện gì đó vẫn chưa ngừng khiến Linh lo lắng, cô nhìn sang Tân, ấp úng...

- Nói chị nghe đi... Tân...

Tân yên lặng một lúc, quay sang nhìn Linh, khoảnh khắc ánh mắt giao nhau như vượt ra khỏi không gian và thời gian, cậu tiến mặt gần Linh hơn, trong phút chốc ấy, tim Linh gần như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, cô thầm nghĩ, chắc là mặt cũng đỏ lên hết rồi. Linh bối rối có nên nhắm mắt lại hay không, quá ngượng, Linh né tránh ánh mắt của Tân...

- Lông mi chị ngắn thật.

Nghe vậy, Linh bỗng thở phào nhẹ nhõm, cô còn tưởng rằng chuyện gì đó kinh khủng hơn sắp diễn ra.

- Đứng lại đàng hoàng coi!

Cuối cùng ánh mắt Tân cũng chịu tha cho cô nàng bé nhỏ đang bị ngượng đến nỗi hóa giận luôn rồi.

- Mai em lên thành phố, làm thủ tục nhập học, nhà em sẽ định cư ở trên đó luôn...

Nghe đến đây, lòng Linh như tối sầm lại.

- Em thi tuyển cả 2 trường, trường trên thành phố em cũng đậu...

- Ừ, em chuẩn bị đồ hết chưa?

- Rồi, mẹ em lo hết rồi.

- Ừa...

Không gian yên lặng bao trùm cả hai, đột nhiên không ai còn biết nói với ai điều gì, giờ Linh mới hiểu vì sao hôm nay, Tân lại ít nói hơn thường ngày mà khi nói lại toàn là điều gì thật kỳ lạ. Tiếng trống vào học như cứu vãn lấy không gian yên tĩnh ấy...

- Chị phải vô lớp rồi, em cũng về đi, mai còn đi nữa...

- Chị... vô lớp học đi...

- Ừa, chị đi á!

Linh vội xoay người, nói vậy, hôm nay sẽ là lần gặp nhau cuối cùng rồi sao? Linh không dám xoay mặt về sau mà chỉ cắm một đường phía trước mà đi. Nhưng không phải về lớp học mà là lên sân lầu 4, lầu cao nhất của trường, lần đầu Linh cúp tiết và lần đầu Linh khóc nhiều đến vậy...

Chuyện mới đó mà đã 3 năm, Linh mất liên lạc với Tân từ đó, không hiểu sao Tân đổi cả số điện thoại. Những lời Tân nói trong 20 phút ra chơi năm đó, Linh còn nhớ đến từng chữ một, nhớ đến cả khuôn mặt nóng bừng của mình khi Tân tiến sát mặt lại, cuộc chia tay chóng vánh nhưng sao lại khiến người ta nhớ đến dai dẳng.

Linh chọn thi vào một ngôi trường danh giá ở thành phố hy vọng gặp lại Tân. Và đến một ngày, trong buổi tuyển thành viên của CLB, Tân xuất hiện với tư cách là tân sinh viên của trường. Nhịp tim của Linh lại lần nữa rớt đi một nhịp, cậu trông cao hơn trước, tóc cũng hợp thời hơn, đã bớt "cò hương" đi phần nào nhiều rồi, Tân đứng trước mặt cô giờ đã là một thanh niên trưởng thành. Sau buổi phỏng vấn, Linh bị cuốn theo những phần việc của CLB mà không có thời gian nói chuyện với Tân, thế là cậu ấy lại vụt khỏi mắt cô lần nữa. Đến tối, Linh mở facebook thì nhận được lời mời kết bạn từ một người mang cái tên mà hẳn không bao giờ cô quên: Trần Minh Tân, nhìn vào avatar thì đúng là cậu bạn vừa phỏng vấn ban chiều, Linh nhấp vào xem trang cá nhân định nhắn tin hỏi thăm người cũ, ánh mắt cô dừng mãi ở ảnh bìa facebook. Là Tân, đang hôn vào tóc của một cô gái nào đó, cô đang xoay lưng lại và nụ hôn chỉ là do góc chụp mà thôi, Linh bỗng thấy đau đau ở đâu đó, Linh nhấp vào tấm ảnh, dòng caption hiện ra bên cạnh: "Cuối cùng cũng *biểu tượng nụ hôn* được!" Lòng Linh chuyển sang lạnh, cô vừa định tắt máy, đi rửa mặt cho tỉnh thì một tin nhắn được gửi đến, là của Tân.

- Chị vẫn vậy, đi đâu cũng làm chức sắc.

- Ừa, cho nên phải biết nịnh nọt chị vô.

- Sợ chưa!

- Nói vậy chứ chỗ chị em quen biết, có gì chị bảo kê cho (kèm biểu tượng mặt cười)

- Chỗ chị em... nghe như xa lạ lắm!

- Chứ hông phải à.

- Em đâu có nói chị sai đâu!

- Ờ, chị đi ngủ đây, hôm nay mệt quá!

- Chị ngủ ngon.

Đóng lap, Linh ngả người ra giường, nước mắt lại chảy dài, lại cảm giác như có cái gì nhói nhói khó chịu. 3 năm, không gặp nhau, không nói chuyện với nhau, tin tức cũng không có, Linh còn chờ đợi gì ở người ta. Còn nhận ra nhau biết đâu đã là may mắn lắm rồi. Mắt nhắm nghiền, môi Linh bặm chặt với nhau và nước mắt cũng không còn rơi nữa. Linh nằm đó, ngủ khi nào không hay, lát sau Nga, bạn cùng phòng với Linh về nhà mở đèn lên, thấy Linh, nhỏ hét lớn: "Con mắm đi tắm, hôi cả giường rồi!" Linh hạ cánh tay đang che đôi mắt, lờ mờ rồi đi tắm, Nga thấy bạn như thất thần nên cũng không nói gì mà lo chuẩn bị đồ mai về quê, ...

Hôm sau, cả CLB họp để chọn thành viên, nhóm con gái có nói với nhau về Tân. Nhìn thế thôi những cậu bạn có vẻ chiếm được nhiều cảm tình của các chị bởi CLB vốn đã ít nam, lại may mắn được một bạn nam nộp đơn vào. Nhất là chính những tấm ảnh trên facebook của Tân làm các cô nàng này xiêu lòng. Nghe kể, Tân đã có bạn gái, lại rất lãng mạn, chỉ là không biết được cô gái ấy là ai. Nói chuyện phiếm một hồi, nhóm bạn quay sang hỏi Linh;

- Linh có quen bé Tân trước à?

- Ừa, hồi đó học chung cấp 2.

- Ờ, hèn chi hôm qua thấy Linh không hỏi gì bạn đó hết.

- Ừa, chắc tại có quen nên không biết nên hỏi gì.

Nói đoạn, nhóm con gái lại bàn tiếp với nhau về số lượng thành viên mới nên tuyển vào. Còn Linh, mãi vẫn không tập trung, tấm ảnh Tân lén hôn cô gái nào đó cứ vởn vơ trong đầu Linh. Cuối cùng, Tân là thành viên mới của CLB và theo thông lệ, CLB sẽ tổ chức một buổi đi chơi để gắn kết các thành viên với nhau. Địa điểm được chọn lần này là rạp phim, dự định cả bọn sẽ xem phim chung rồi mới quyết định tiếp tăng 2 thế nào. Vì một số thành viên mới chưa có phương tiện đi lại nên các anh chị lớn sẽ trở thành xế bất đắt dĩ. Vậy mà không hiểu thế nào, Linh sẽ chịu trách nhiệm chở Tân. Và thế là tối đó, Linh cứ mãi "mông lung như một trò đùa", thì ra khi người ta càng né tránh thì lại càng có nhiều cơ hội để chạm mặt nhau thế à! Một người ban đầu chỉ là người em học chung trường, sau trở thành ai đó để thương để nhớ và đùng một phát trở về là những thành viên cùng CLB. Nhưng điều đó không quan trọng bằng việc Linh ngỡ đã có nhiều thứ dường như đã nguội lạnh bỗng nhiên trở nên nóng ấm rồi lại phải nguội lại nhanh chóng, chính sự đột ngột làm Linh khó chịu! Bên cạnh Tân, giờ đã có ai đó, không phải là Linh, tốt thôi, mọi chuyện sẽ ổn cả, Linh đã ôm tình cảm này suốt 3 năm, cũng sắp buông được rồi.

Linh nhớ đến buổi sáng hôm ấy, lần đầu tiên Linh trốn tiết, khi ấy Linh khóc đến nỗi hôm sau đến lớp phải nói dối là bị ong đánh. Mấy ngày sau tâm trạng cũng không khá hơn, mỗi lần đi về trên con đường đầy lá bàng, ghé qua sân bóng cũ, về thăm lại góc thư viện, là Linh lại khóc. Linh vốn là người mau nước mắt nên khó mà kìm cảm xúc lại được. Vậy mà hôm gặp Tân, cô phải dồn hết tất cả đến mức ngoài lặng thinh thì không biết làm gì cả. Linh mò lấy điên thoại, vào facebook của Tân, xem các bài post mà Tân dành cho cô gái nọ. Tân bình thường là học sinh giỏi Văn, lại thêm tài lẻ là nhiếp ảnh, chúng phụ họa với nhau khiến cho những dòng cậu viết lại càng như thấm đẫm tâm tình của một người con trai dành cho người thương của mình. Nào là tay nâng cành hoa nhỏ với caption: "Tặng em, người con gái nhỏ nhắn", nào là tách cà phê đen được thêm dòng phụ đề: "Chờ em thêm chút sữa vào tách cà phê đắng này.", ... Vừa đọc, Linh vừa cười thầm, thằng nhóc này tính ra cũng lãng mạn thật. Linh kéo mãi mà chỉ mới đến những bài post cách 1 năm, xen lẫn còn có những bài note, Linh đọc miên man và ngủ quên khi nào không biết. Và dĩ nhiên sáng hôm say, chuyện cô dậy muộn là hiển nhiên...

Từ khi lên xe, Tân không mở lời câu nào, Linh là người khơi câu chuyện:

- Em không có xe máy thật à?

- Em nói xạo đấy! Tại em muốn chị chở.

- Quen thói nói chuyện cũ hén! Sao sáng sang sớm vậy, chị hẹn 8h45 mà.

- Qua sớm, chứ để chị lại dậy trễ. Hồi đó, lần nào em cũng phải nhờ chị Mai vào nhà giục chị đi học sớm đấy thôi.

- Ừa. Biết rồi.

- Chị, chị có bạn trai chưa?

- Nói chuyện thẳng dữ... chị còn nhỏ, nên cần tập trung học hành thôi!

- Nghe cũng biết xạo...

Cuộc nói chuyện kết thúc, Linh cũng muốn hỏi Tân lắm chứ: "Còn Tân, chuyện bạn gái thế nào rồi?", nhưng lại sợ nghe câu trả lời chỉ khiến lòng mình đau hơn. Cô mang tâm trạng của một người vừa muốn trốn chạy nhưng cũng muốn níu sự thật nà đó. Cuối cùng cũng đến nơi, Tân với Linh là người đi muộn nhất. Cả bọn mua vé, nhóm con gái giành nhau vé gần Tân nhất. Linh chỉ lặng lẽ nhận chiếc vé còn lại ngồi phía trước Tân. Cả bọn tuy ở ngoài thì nhốn nháu bàn về phim nhưng khi phim bắt đầu chiếu thì lại trở nên im lặng để tận hưởng trọn vẹn tác phẩm cũng như tôn trọng người khác. Bộ phim được chọn là "Your name", xem đến lúc khi hai nhân vật chính gặp nhau, Linh không kiềm nối được nước mắt. Rồi bỗng có một tờ khăn giấy ở đâu từ phía sau chuyền tớ, Linh đón lấy, không quên xoay về phía sau xem ai là người tốt bụng đó, thì thấy khuôn mặt Tân đang mỉm cười. Linh khẽ lau nước mắt, Linh khóc không hẳn vì nội dung phim, mà vì câu chuyện của mình. Trong phim, hai nhân vật chính gặp nhau vì tình cảm của họ dành cho nhau vẫn còn day dứt nên khóc. Còn Linh, Linh cũng gặp lại người cũ, nhưng nhịp đập mà người ta dành cho Linh đã không còn nữa, chỉ còn trái tim Linh đập chậm đi 1 nhịp kể từ ngày đó mà thôi...

Xem phim xong, cả bọn dắt nhau đi chơi game trong khu trò chơi, ban đầu Linh cũng định đi chơi cùng CLB nhưng cơn đau bao tử lại đến, phần vì thức khuya, phần vì sáng không ăn uống trước nên cơn đau kéo dài từ lúc xem được nửa bộ phim đến giờ Linh không còn chịu nổi nên ngỏ ý về trước. Dĩ nhiên, Linh nói khéo vì bận việc chứ không nói thẳng do đau, vì nhỡ lại khiến mọi người mất vui. Linh nhờ một người bạn chở Tân về nhưng có một chuyện Linh không ngờ đến đã diễn ra...

- Em cũng xin về sớm, em có hẹn với bác sĩ khám răng chiều nay rồi ạ.

Và thế là Tân cũng về với Linh, Linh vừa lấy chìa khóa xe, Tân giật lấy...

- Để em chở, chị lo cái bụng kìa.

- Sao em biết hay vậy?

- Có ai xem phim mà cứ ngồi thu lu ôm bụng miết như chị không?

- Ừa, vậy chở chị về dùm đi!

Linh cười cho qua chuyện rồi lặng lẽ ngồi lên xe. Từ phía sau, Linh nghe được mùi quen thuộc, mùi hương mà suốt những năm tháng học sinh Linh đã thuộc, tóc Tân bây giờ gọn gàng hơn, vai trông cũng chắc khỏe hơn nhiều,... Lòng Linh như mặt hồ đang yên, bỗng gợn nhẹ vài con sóng rồi lại tĩnh lặng, cô dặn lòng, ừ, nên như vậy... Một lúc sau, đã đến nơi Linh trọ, Tân dựng xe giúp cô rồi trở ra, nhưng lại trở vào bảo Linh cho mượn chìa khóa, Linh cũng chẳng hỏi thêm Tân cần đi đâu, cơn đau bao tử như cộng hưởng với cơn đau lòng, nhìn thấy mặt Tân lúc này, lòng Linh càng rối. Đưa chìa khóa xong, Linh trở lên phòng, hôm nay Nga đã về quê, chỉ còn mỗi cô trong với 4 bức tường. Những cơn đau ngày càng dữ dội, Linh ngả người nằm xuống định khi cảm thấy khá hơn sẽ đi nấu ít cháo ăn liền lót dạ vì thuốc để ở nhà cũng đã hết. Được một lúc thì có tiếng gõ cửa, Linh miễn cưỡng ngồi dậy mở cửa, là Tân, một tay cần thuốc với một tay cần bọc cháo. Tân trả chìa khóa cho Linh, đưa thuốc cùng cháo rồi quay về, Linh cám ơn rồi đóng cửa nhưng chưa đóng thì bị Tân chặn lại...

- Chị, cho em vô nhà một chút...

Linh không kịp phản ứng gì thì Tân đã vào trong nhà, cởi chiếc nón bảo hiểm để tạm đâu đó, cậu tìm vội một cái tô, để cháo ra và đặt lên bàn cạnh chỗ Linh...

- Chị ăn chút đi, em mua thuốc rồi, không ổn thì chị uống thêm nha. Em về!

- Ừa, cám ơn em nha, ra khóa cửa dùm chị luôn!

Dứt lời, Linh trở lại nhìn tô cháo, nước mắt lại sắp chực trào. Vừa gặp lại đã trưng ngay bộ mặt yếu đuối ra rồi, không biết Tân có nghĩ gì không, huống gì, giờ Tân đã có bạn gái. Linh cũng không hiểu nổi mình, thừa biết lúc đưa chìa khóa cho Tân là biết ngay cậu sẽ làm gì mà vẫn đưa. Rốt cuộc thì Linh đang trông chờ vào điều gì?

Tiếng cửa đóng lại, cũng là lúc nước mắt Linh chảy thành dòng, tích tắc 2 giây sau đó, Linh cảm nhận được có một lực khá mạnh nhưng phảng phất đâu đó chút dịu dàng ôm ngang lấy vai cô từ phía sau... Linh trở người thoát lấy vòng tay ấy...

- Chị, ngồi yên một lát thôi...

Giọng nói khàn khàn thỏ thẻ cạnh tai Linh khiến cả người cô như tê cứng, bất giác, Linh cũng vòng tay lên, nắm lấy đôi tay rắn chắc kia mà khóc... Bao nhiêu chất chứa trong lòng, bao nhiêu ẩn khuất, bao nhiêu nhớ nhung như chỉ cần chờ đến giây phút ấy là tuôn trào ra mà thôi. Vòng tay của Tân cũng ngày càng chặt hơn một chút, nhưng có lẽ nhớ đến cơn đau của Linh, cậu nới lỏng vòng tay...

- Chị ăn trước đi...

Linh không nói gì, lặng lẽ cầm muỗng mà ăn, Tân lại giật lấy chiếc muỗng, múc một ít cháo, thổi nhẹ rồi đưa đến gần miệng Linh, mặt cậu cũng vì vậy mà gần mặt Linh hơn. Linh bối rối, không biết làm sao, vội ngoảnh mặt nhìn chỗ khác:

- Để chị tự ăn đi.

- Mặt chị lại đỏ rồi...

Linh vẫn yên lặng...

- Chị có nhớ hồi đó không, chị cũng đỏ mặt như vậy, lúc đó em chỉ muốn...

Nói đến đó, Tân đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên tóc Linh, Linh lại cảm giác như trái tim mình lệch thêm một nhịp nữa rồi.

- Khó khăn lắm mới hôn được tóc chị, chị nhìn nè...

Linh chưa kịp ổn định lại cảm xúc, Tân lại đưa ra trước mặt cô tấm ảnh mà cậu hôn lén mái tóc của cô gái nọ được cậu dùng làm ảnh bìa, cô vẫn không nói được lời nào...

- Hôm đó ở Tao Đàn, chị đứng nhìn gì đó chăm chú lắm, em phải tập trung lắm mới có góc này, em vừa xoay lại định đến tìm chị thì bạn chị đến kéo đi đâu mất...

Linh lờ mờ hiểu ra câu chuyện Tân vừa kể, Linh nhớ lại tấm ảnh đã xem hôm trước, cành hoa mà Tân nâng trên tay là hồng vàng, màu hoa cô yêu nhất. Ký ức về những thời xa xăm như ùa về, Tân uống cà phê khá sớm, từ hồi cấp 2, mỗi lần thấy cậu cầm ly cà phê đen là Linh lại hay đùa: "Em lười thêm sữa hay sao vậy, để chị thêm cho"... Dòng hồi tưởng vừa ngắt, Tân lên tiếng...

- Chị, em muốn uống cà phê sữa...

Câu nói ấy như chạm đến nút nghẽn nào đó, bao tình cảm cũng được cơ hội mà chảy thành dòng mạnh mẽ. Linh khẽ nở một nụ cười nhè nhẹ...

Hai con người đó, họ đã cùng nhau đi qua tình yêu của thời cấp 2 còn chút ngây ngô, đắm say trong tình yêu trong sáng của tuổi cấp 3 đầy mộng mị và sắp tới, đôi tay ấy vẫn nắm chặt lấy nhau bước qua tình yêu của tuổi trưởng thành đầy giông bão, nhưng chỉ cần họ biết họ yêu nhau, tình yêu ấy bỗng trở nên mạnh mẽ đến lạ kỳ, đến thời gian cũng chỉ là thứ gia vị khiến cho tình yêu của họ thêm mặn mà hơn mà thôi.

Ngoại truyện:

Tân nhìn thấy Linh nở nụ cười, không kìm lòng nỗi mà đặt lên đó nụ hôn đầu của cậu...

- Chị, mai là Valentine rồi, đừng gọi em là em nữa...

Linh vội dùng tay che lấy khuôn mặt đang đỏ như gấc của mình

- Ừ, mai rồi em sẽ là anh...


http://ift.tt/2oCvsET

Tham khảo bài gốc ở :
Mai rồi em sẽ là anh

Ma cà rồng ghé thăm

Tại vùng thủ phủ Tây Bắc, xưa nay thường có nhiều tin đồn về các loài ma quỷ có tồn tại thật sự. Câu chuyện sau đây tôi kể lại, dựa trên một sự kiện có thật do bạn Mướp Đắng đóng góp. Một người đã trực tiếp trò chuyện với nạn nhân. Kể về giống loài ma cà rồng khiến người dân ở nơi này luôn luôn khiếp sợ...

***

ma-ca-rong-ghe-tham

Kết thúc giờ làm việc ở nhiệm sở, là Thanh đã nhanh chóng tạt qua khu chợ của phố huyện để mua một vài thứ đồ, chuẩn bị cho bữa ăn tối của gia đình.

Về tới nhà, là Thanh lại phải tất bật lau dọn, rồi chăm nom cho đứa con út còn nhỏ. Sau đó cô mới có thể đi tắm rửa. Cuộc sống của cô cứ ngày nay qua ngày khác như vậy, tuy không giàu có, nhưng rất đủ đầy cho một cuộc sống hạnh phúc của hai vợ chồng cô.

Chồng Thanh là Lương, là một người thợ làm nghề tôn, nên công việc của anh cũng khá bận rộn. Vì là làm việc theo thời gian không cố định, nên khoảng thời gian mà anh về nhà cũng khó mà đoán biết trước được.

Thanh làm xong hết mọi thứ, rồi mới ăn cơm và chuẩn bị đi ngủ. Cô toan tắt cái công tắc đèn ở trên cái cột gỗ, thì liền nghe thấy có tiếng gõ cửa vang dội từ bên ngoài vọng vào.

Thanh thu tay lại, đôi mắt cô tò mò nhìn về phía cửa, rồi liền đánh giọng dò hỏi:

- Ai đấy!

Nhưng không có tiếng trả lời, và tiếng gõ vào những thanh ván của cửa gỗ vẫn cứ vang lên như vậy. Thanh hơi sợ hãi, vì giờ này chỉ có một mình cô ở nhà, mà chồng cô thì chưa về. Thời buổi này trên báo lại có rất nhiều vụ việc táo tợn, như việc có kẻ nhân lúc nhà vắng người mà xông vào để cướp của giết người là không hiếm. Nghĩ đến những chuyện ấy, khiến Thanh càng quả quyết rằng trước khi mình mở cửa thì phải xác định rõ được người nào đang ở bên ngoài rồi mới tính tiếp. Cô bèn đưa mắt nhìn qua cái khe cửa gỗ, nhìn ra bên ngoài xem ai đang gõ cửa.

Trong nhà đèn sáng trưng, mà ngoài nhà thì tối tăm một khoảng, khiến cô chẳng thể nhìn rõ được. Cô phải nheo mắt liên tục cho mắt điều chỉnh được tự nhiên rồi mới có thể nom thấy khung cảnh bên ngoài.

Bên ngoài không hề có người, cái bụi cây bên kia đường vẫn cứ đong đưa theo từng nhịp gió, khiến Thanh phải nín hơi để cẩn thận chú ý.

Thanh nhẫn nại nhìn thêm một lúc, quét mắt về mọi góc trước nhà theo từng ánh nhìn mà chẳng thấy ai. Cô lại tiếp tục đánh động dò hỏi:

- Ai vậy?

Không có người nào trả lời cả.

Thanh thở phào một hơi, toan quay đầu đi trở lại vào giường, thì bất chợt thình lình đập vào mắt cô là một đôi con mắt đờ đẫn, khuôn mặt thất thần của một người đàn bà có khuôn mặt già nhăn nheo. Thanh sợ đến giật nảy mình mà ngã xuống đất, cô loạng choạng ú ớ định kêu lên, thì bên ngoài lại có tiếng âm thanh vang vào.

- Cô ơi, cô có thể giúp chúng tôi không? Cho chúng tôi ngủ nhờ đêm nay...

Giọng nói ấy phát ra từ người đàn bà đang đứng ngoài cửa, Thanh vẫn còn run lắm, nhưng lúc này nhận ra đấy là người chứ chẳng phải ma. Hơn nữa là một người đã lớn tuổi chứ chẳng phải kẻ cướp nào hết. Vậy mà bà ta cứ lẩn khuất như một bóng ma vậy, thử hỏi làm sao người ta lại không khiếp sợ cho được.

Thanh đứng dậy, chỉnh lại mớ quần áo xô lệch trên người, rồi mới từ từ đưa tay mở cái then cửa gỗ, rồi hé cánh cửa lộ ra. Cô chầm chậm nhìn ra bên ngoài, thì lúc này đã thấy một người đàn bà dân tộc Thái đen, trang phục thổ cẩm dân tộc với mái tóc tằng cẩu đang đứng ngước nhìn mình. Sau lưng bà ta là một đứa con gái, độ chừng mười bảy mười tám gì đó, ăn mặc trông cũng hết sức lôi thôi luộm thuộm, và có vẻ đang rất mệt mỏi.

Người đàn bà ấy thấy Thanh đã mở cửa thì liền nở nụ cười cứng ngắc, dùng giọng van nài nói:

- Cô ơi, hôm nay chúng tôi xuống thị trấn đi buôn, mà chẳng bán được hàng, giờ đã muộn rồi. Chúng tôi lại không có chỗ để nghỉ, con bé con tôi nó ốm quá, nên tôi đánh liều muốn xin ngủ nhờ nhà cô tá túc một đêm.

Thanh đảo mắt nhìn hết lượt khắp người hai mẹ con bà ta rồi mới nghỉ nhẩm tính toán. Hai người này đêm hôm khuya khoắt như vậy, lại còn là người lạ muốn đến xin ngủ nhờ, mình phải thật cẩn thận thì mới được. Nghĩ bụng, Thanh định lắc đầu, nhưng rồi gió lùa từ bên ngoài vào lạnh ngắt, khiến cô cũng thoáng phải gai người. Rồi lại nhìn đứa con gái tội nghiệp của bà ta, Thanh đành cắn răng tự nhủ: "Thôi vậy, người ta cũng rất khốn khó, cũng chỉ là ngủ nhờ một đêm mà thôi!"

Cô đành quyết định sẽ cho hai người này vào trong nhà ngủ nhờ đêm nay, cô nói:

- Được rồi, hai mẹ con bác cứ vào đây đi...

Thanh mở rộng cửa đón hai mẹ con họ vào nhà, mà chỉ thở dài lắc đầu. Sau khi hai người bọn họ vào trong nhà, Thanh vẫn còn ngước nhìn ra ngoài, hy vọng sẽ có bóng dáng chồng mình sớm xuất hiện, trở về nhà sớm để cô an tâm, không còn lo lắng vì chỉ ở với hai người lạ nữa.

Thanh kéo cái cửa gỗ lại, rồi nhanh chóng cài then thật chắc cho cẩn thận. Sau đó cô quay đầu lại vào trong nhà, đi tới gần chỗ mà hai mẹ con người đàn bà dân tộc Thái đen kia đang đứng. Cô nhìn người mẹ nói:

- Bác đứng đây chờ một chút, cháu vào lau dọn chỗ giường gần cái bếp kia, rồi đêm nay hai mẹ con bác ngủ tạm ở đấy nhé!

Hai mẹ con đó gật đầu không nói gì, chờ cho Thanh đi hẳn là hai mẹ con đó chợt nhìn nhau bằng một ánh mắt rất tà dị.

Thanh lui cui dọn đống chăn đệm, mà không để ý hai mẹ con nhà kia đang nhìn mình theo một cách hết sức tính toán.

Dọn chăn đệm lên chiếc giường xong, cô ra hiệu cho hai mẹ con bọn họ ngồi xuống rồi mới hỏi chuyện:

- Hai mẹ con bác tên là gì? Buôn bán gì mà lại đi về khuya vậy?

Hai người nọ ngồi xuống cái đệm, từ từ bỏ cái tay nải khoác ở trên lưng, đặt xuống dưới đất rồi thật thà trả lời:

- Tôi tên là Quàng Thị Nả, còn con gái tôi đây nó tên là Lường Thị Nênh. Chúng tôi sống ở mãi tận bản Hênh, cách đây độ hai chục cây số ở trong núi kia...

- Rồi hai mẹ con bác buôn bán gì vậy?

Thanh lại tiếp tục hỏi.

Hai mẹ con ấy vẫn tỏ vẻ rất thật thà mà trả lời:

- Mẹ con chúng tôi buôn vải, là hàng thổ cẩm tự tay làm. Hôm rồi trời mưa gió rét quá, mà nhà lại hết gạo nên chúng tôi vẫn phải cố xuống phố huyện để đem hàng đi bán. Mà hôm nay trời lạnh quá, lại mưa to nữa nên chẳng có ai ra đường. Trời đã đến tối mà chẳng bán được món hàng nào, nên mẹ con tối vẫn phải cố trụ lại... Mà đêm càng lạnh, con bé con nó lại ốm...

Nói đến đây, người đàn bà tên Nả đã rơm rớm nước mắt. Đứa con bà ta là Nênh thì cặp môi tím tái vì lạnh, người cũng đang run cầm cập ho sù sụ.

Thanh thương cảm, nhanh tay trùm lên người Nả một tấm chăn rồi hỏi tiếp:

- Vậy hai mẹ con nhà bác đã ăn uống gì chưa?

Bà Nả lắc đầu. Thanh liền thở dài, đem một phần cơm từ trong bếp cho hai mẹ con bọn họ ăn.

Hai mẹ con ấy ăn xong thì cũng đi ngủ, lúc này từ ngoài nhà lại có tiếng gọi vọng vào:

- Thanh ơi, mở cửa cho anh!

Là tiếng của Lương, chồng của Thanh. Hôm nay công việc hoàn thành muộn, nên Lương đến giờ này mới có thể về nhà. Nghe thấy tiếng chồng, Thanh mừng lắm, chạy ra mở cửa ngay để đón chồng cô vào nhà.

Lương vào trong nhà, cởi tấm áo ướt đẫm mồ hôi, dù trời đông rất lạnh nhưng anh vẫn đẫm mồ hôi chứng tỏ cho công việc của anh vất vả như thế nào.

Lương đi vô đến gian bếp, nhanh chóng ăn vội bữa cơm, chợt lại nom thấy hai mẹ con kia thì liền hỏi:

- Ai vậy em?

Thanh đang ru đứa nhỏ con mình ngủ, liền quay đầu trả lời đáp lại:

- Họ là hai người đi buôn, xin ngủ nhờ, nhìn họ khổ quá vì lạnh nên em thương...

Lương thoáng dùng cặp mắt dò xét nhìn hai mẹ con kia, nhưng cũng không nói gì. Chỉ tiếp tục ăn cơm. Hai mẹ con kia thì không biết đã ngủ hay chưa, nhưng người đều đã đơ như khúc gỗ và mắt nhắm tịt.

Lương ăn cơm xong, thì đi vô nhà tắm dội vài gáo nước cho sạch, sau đó mới chui lên giường ngủ.

Thanh thấy chồng đã ăn xong thì cũng quay ra dọn chén bát đũa rửa cho thật sạch sẽ. Rồi ngó qua đứa nhỏ con mình đang ngủ, thấy nó đang ngủ yên lành, cô mới thò tay tới tắt cái công tắc bóng điện gần cái cột gỗ.

Điện vừa phụt tắt, thì đã nghe thấy tiếng ngáy o o của Lương phát ra. Thanh chui vô nệm, nắm nép sát vào thân mình Lương, ôm chồng mình ngủ.

Thanh mắt lim dim, cô thở đều thả lỏng vì cuối cùng sau một ngày tất bật bận rộn cũng đã được có phút giây thoải mái ở bên cạnh chồng mình.

Màn đêm bao chùm dần xuống, tiếng ngáy của Lương cũng nhỏ dần khỏi tai Thanh. Thay vào đó là những âm thanh tĩnh lặng của buổi đêm, tiếng vo ve của côn trùng, của các loại sinh vật như ếch nhái kêu khục khặc vang ở bên ngoài khiến người ta có một loại cảm giác hết sức buông thả.

Thanh cũng đang thiu thiu ngủ, cô càng nép sát vào thân mình chồng mình hơn vì có cảm giác trời đêm càng lạnh. Gió rít qua khe cửa gỗ, lùa vào trong nhà khiến cho nhiệt độ trong căn nhà càng giảm xuống thấp. Thanh dù đã chui trong chăn ấm, nhưng vẫn có cảm giác không sao ngăn nổi cái lạnh.

Đoạn cô khẽ lay thân mình Lương, muốn gọi anh dậy để đi bịt lại cái khe cửa, nơi gió lùa lạnh để cho dễ ngủ. Nhưng cô lay mãi mà Lương chẳng tỉnh, cô lại đành phải nhổm dậy khoác áo khoác lên người, đi đến chỗ cái khe cửa nơi mà gió lùa vào, tìm một chiếc áo cũ đã vứt đi để nhét vào cái kẽ hở.

Cô đang lui cui mò mẫm trong bóng đêm, theo trí nhớ trong đầu và không hề bật điện vì không muốn chồng cô tỉnh giấc và bị chói mắt.

Chợt cô lại có cảm giác như có ai đang nhìn chằm chằm sau lưng mình. Một cảm giác như bị một người nào đó dõi theo mà mình không biết nên rất khó chịu.

Cô lập tức quay đầu lại theo phản xạ tự nhiên, thì liền giật mình thảng thốt ú ớ không nói ra lời. Phía sau cô đang có một bóng người đen lùi lũi đứng trong đêm, bóng người ấy Thanh chỉ có thể nhìn thấy nó lờ mờ trong một chút ánh sáng heo hắt phát ra từ cái đèn leb ở bảng công tắc điện.

Thanh run lắm, nhưng thoáng nhìn kĩ lại thì liền phát hiện ra, cái bóng người đang đứng ở đó chính là người đàn bà tên Nênh. Bà ta đi lại lòng khòng và trong miệng đang không ngừng lẩm bẩm thứ tiếng dân tộc Thái. Thanh bèn hỏi:

- Bác chưa đi ngủ sao?

Người đàn bà tên Nênh chợt quay đầu ra nhìn cô, bà ta chợt im bặt không nói lời nào khiến Thanh đứng tim. Được một lúc thì bà ta mới cất giọng nói:

- Tôi khó ngủ quá nên đi lại một lúc...

Thanh thở phào một hơi rồi nói:

- Ôi trời, bác làm cháu thót cả tim vì tưởng có ai. Thôi bác lên giường đi ngủ đi...

Thanh nói xong, rồi quay đầu lại nhét cái mảnh vải từ cái áo cũ vào khe cửa, cho kẽ hở bị bịt kín thật chắc chắn. Rồi lại tiếp tục chui lên giường nép sát vào thân mình Lương ngủ tiếp.

Người đàn bà tên Nênh cũng nghe theo lời cô và trở về giường, nhưng chỉ ngồi xuống giường chứ không nằm, và bà ta đang suy nghĩ một thứ gì đó mà miệng cứ liên tục lẩm bẩm.

Thanh quá mệt, nên ngủ thiếp đi kệ cho bà ta làm gì thì làm.

Bẵng đi một khoảng thời gian, đột nhiên tới nửa đêm, có âm thanh trẻ con khóc ré lên làm Thanh bàng hoàng tỉnh giấc.

Thanh giật mình gạt tấm chăn đắp ở trên người, bật dậy nhìn về phía tiếng khóc đang phát ra. Thì hỡi ôi một cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt cô, người đàn bà tên Nênh giờ đây đã hóa thành một bộ dạng khủng khiếp. Mũi bà ta to đỏ như máu, cặp mắt đỏ tươi đang túm cổ nhấc bổng con trai cô lên trên cao, miệng liên tục lầm rầm những câu bằng tiếng dân tộc Thái. Bà ta nói chuyện với một giọng nói khát máu, và đứa con của bà ta cũng đang đứng ở bên cạnh, nhìn chằm chằm vào con trai cô như đang chuẩn bị làm một điều gì đó hết sức ác độc.

Hai kẻ đó vẫn không biết là Thanh đã tỉnh lại, mà vẫn tiếp tục hành động của mình. Thanh định lao ra giằng lấy đứa nhỏ, nhưng không hiểu sao cả thân mình cô cứ bị chôn chặt một chỗ mà không sao cử động nổi, như có một thứ thế lực vô hình nào đó đang níu giữ lấy cô khiến cô chẳng thể cử động được. Cô còn có cảm giác như thân thể này cũng chẳng phải của mình nữa.

Tận đến một lúc sau, Thanh mới có thể vùng vằng được cánh tay, rồi cả thân người mới trở lại linh hoạt. Cô kêu toáng lên lao người đến giằng lấy đứa bé từ trong tay hai người kia. Lúc này bóng đèn điện đã được bật lên, và chồng cô là Lương thì cũng đã choàng tỉnh dậy vì tiếng kêu của cô.

Thanh ú ớ chỉ về phía hai người kia rồi quay mặt về phía Lương giải thích:

- Bà ta, bà ta là ma!

Lương dụi mắt nhìn về phía hai mẹ con người Thái đen thì thấy hai người đó vẫn bình thường. Còn Thanh sau khi chỉ tay xong, quay lại nhìn bọn họ thì cũng thấy cái dáng vẻ lúc trước mà bọn họ hiện ra cũng không còn, chỉ hoàn toàn là hai mẹ con người dân tộc khổ sở vì cái lạnh mà thôi.

Thanh giải thích rõ ràng với Lương:

- Vừa rồi em thấy con khóc to quá, tỉnh lại thì thấy mụ ta... mụ ta là ma cà rồng đấy mình ơi...

Thanh khóc lóc giải thích, rằng cô đã tận mắt chứng kiến thấy cái mũi to đỏ, làn da trắng bệch, hàm răng nhấp nhô của bà ta sắp cắm vào cổ của đứa bé. Lương trước nay hết sức tin tưởng vợ, nên liền đồng tình với cô. Anh chạy vô cái góc nhà vớ lấy cây gậy, ép hai người kia lui vào góc tường rồi quát:

- Lui vào trong kia, không thì đừng trách tao đập cho một nhát rồi chúng mày chết luôn, lũ ma quỷ hại người!

Hai mẹ con kia run bần bật quỳ xuống van nài, rồi bị đẩy vào trong góc tường hết sức sợ hãi. Lúc này bọn chúng vẫn như một người bình thường và chẳng hề giống ma cà rồng như lời Thanh kể.

Lương đẩy lui hai người đó lại góc tường, rồi hối Thanh đi báo cho công an xã biết.

Thanh nhanh chóng chạy đến trụ sở công an xã báo tin, chỉ một lát sau thì đã có vài người trong kíp trực chạy đến nhà anh. Đi đầu là một ông công an xã độ tuổi chừng bốn mươi, ông ta nhìn khắp quang cảnh trong nhà rồi nói:

- Đâu, có chuyện gì thế?

Lương trỏ tay vào hai người kia rồi nói:

- Vợ chồng tôi phát hiện ra hai kẻ này là ma, nó định giết con chúng tôi trong lúc chúng tôi đang ngủ.

Ông công an xã cười nói:

- Vớ va vớ vẩn, ma quỷ cái gì. Ý của hai người là tố cáo bọn họ muốn giết con mình chứ gì? Được rồi, tất cả theo tôi về trụ sở viết bảng tường trình để lấy lời khai!

Sau đó hai mẹ con kia được dẫn về trụ sở công an xã, qua khám xét thì bọn chúng còn lấy trộm cắp một vài thứ trong nhà, có cả vàng bạc cũng đều lôi hết ra. Bọn chúng bị xử tội trộm cắp rồi để đấy, Thanh nhiều lần biện minh rằng chính mắt cô đã nhìn thấy bà ta là ma cà rồng như lời đồn đại mà không một ai tin.

Bẵng đi một thời gian thì chuyện ấy khép lại, và hai mẹ con nhà kia cũng chỉ bị khép vào tội trộm cắp vặt, và cho rằng những thứ mà Thanh nhìn thấy chỉ là tưởng tượng.

Thì bắt đầu từ đó, cô thấy con trai của cô lại có những hành động rất kì lạ. Những buổi cô vắng nhà, lại thấy nó trò chuyện với ai đó mà cứ như không vậy. Bởi cô đảo mắt nhìn quanh thì chẳng thấy ai cả, và con của cô vẫn chỉ đang nói chuyện một mình vẩn vơ, cô cố gặng hỏi:

- Con nói chuyện với ai vậy?

Con trai cô liền trả lời:

- Dạ, con nói chuyện với nó!

Con trai cô chỉ về một phía, nơi bên ngoài nhà khuất sâu sau những bụi cây. Thanh đảo mắt nhìn tới mà chẳng thấy ai, trong cái bụi cây kia vẫn im lìm như không. Cô cho rằng thằng bé chắc bị hoảng sợ từ sau khi hai mẹ con ma kia đến ám ảnh, nên sinh ra trí óc không tỉnh táo. Rồi cũng chẳng để ý đến chuyện ấy nữa.

Nhưng thời gian sau đó, những chuyện ly kỳ bắt đầu ập đến với gia đình cô. Ban đêm khi thanh đang ngủ, thường có tiếng động loảng xoảng, tiếng va chạm của bát đũa, rồi cả tiếng hàng rào như bị ai đó đang phá rách ở bên ngoài. Khi Thanh tỉnh lại và đứng lên đi xem xét thì những tiếng động đó cũng trở nên im bặt.

Và sau đó, cô thấy tần suất con trai của cô nói chuyện một mình, mỗi ngày một nhiều hơn. Và những câu nói không có chủ đích của nó, dần sâu chuỗi thành một vấn đề. Rằng hằng đêm, thường có người trò chuyện cùng nó, rồi khi lúc Thanh tỉnh lại, thì người đó lại hóa thành một con chó trắng lủi đi và biến mất.

Những chuyện như vậy cứ xảy ra tiếp diễn đến mức, Thanh và Lương chẳng thể ở trong căn nhà của mình nữa vì đã quá hoảng sợ.

Thanh bắt đầu đi tìm những bà thầy mo cao tay của người dân tộc, nhờ giải đáp về vấn đề này. Thì liền được một bà thầy mo giải thích:

- Mày gặp họa rồi con ơi! Ma cà rồng nó đã mò đến tận nhà mày như thế, thì nào có chuyện nó buông tha cho gia đình mày! Tao dám chắc rằng hai con mà cà rồng ấy vẫn lẩn khuất ở đâu đó... Muốn trị được chúng nó, chỉ có thể bắt được tận nơi rồi đem chúng đi thiêu, thì may ra chúng mới buống tha. Mà bây giờ chính quyền không cho làm việc ấy, nên sẽ phải tính cách khác.

Thanh liền hỏi:

- Vậy phải làm cách nào thưa thầy?

Bà thầy mo nói:

- Cách duy nhất là bỏ căn nhà đó đi, thì lũ ma cà rồng sẽ chẳng thể tìm được. Còn nếu chúng vẫn lần ra, thì nhà mày phải mổ trâu để tao cúng ma, sau đó nhờ ma rừng đuổi chúng nó đi thì mới được!

Thanh răm tắp làm theo, và kể từ sau khi đó, cô và chồng cô quyết định phải chuyển nhà. Căn nhà cũ thì nhờ một người khác trông hộ.

Sau này người trông hộ ở đấy cũng nói, ban đêm tại căn nhà ấy. Vẫn thi thoảng nghe thấy tiếng động loạt xoạt của người nào đó nói tiếng dân tộc thái lầm rầm. Và sáng ra thì vẫn thấy tường rào bị xé rách, mặc dù đã vá lại nhiều lần mà đêm nào cũng vẫn vậy. Người ta còn nhìn thấy thi thoảng có con chó trắng thấp thoáng, nó vẫn lưu luyến trong nhà này như đang chờ đợi một thứ gì đó từ đứa bé trước đó vẫn ở đây vậy.

Và cuối cùng là những tiếng chó tru rợn người vào đêm, sau cùng dọa cho người trông ở đấy cũng chẳng dám ở lại và phải bỏ đi.

Câu chuyện tôi kể lại ở trên hoàn toàn là có thật và không một chút bịa đặt. Chuyện có thật về giống loài ma cà rồng vẫn thường được đồn đại tại đây, tại vùng thủ phủ của Tây Bắc, tỉnh Sơn La.

Câu chuyện trên xảy ra ở huyện Phù Yên, cách nơi tôi sống khoảng hai trăm cây số. Tôi cũng đã từng kể một câu chuyện mang tên Bà Già Trong Bệnh Viện, chuyện này cũng kể về việc mà chính mẹ tôi đã gặp giống loài này thời còn trẻ, và câu chuyện còn có sức rùng rợn gấp nhiều lần so với câu chuyện này.

Tôi xin xâu chuỗi lại chuỗi sự kiện sự xuất hiện về loài ma cà rồng này để cho quý bạn đọc cùng được biết đến, qua lời kể của tôi, và nếu ai còn cảm thấy tò mò muốn biết thực hư về chuyện loài quỷ này có tồn tại thật hay không thì xin mời các bạn đến vùng đất Tây Bắc quê hương tôi để nghe những câu chuyện khác ly kỳ hơn về giống loài này.

Ngạ Quỷ

Xem bài nguyên mẫu tại :
Ma cà rồng ghé thăm

Mang thai thang thu 6: Những thông tin cần biết cho mẹ

image

© Copyright 2004-2013 EVA.VN, all rights reserved. Sử dụng phần mềm EVA OCM 5.1. Cơ quan chủ quản: Công ty Cổ phần Quảng cáo Trực tuyến 24H. Trụ sở: Tầng 12, Tòa nhà Geleximco, 36 Hoàng Cầu, Phường Ô Chợ Dừa, Quận Đống Đa, TP Hà Nội. Tel: (84-4) 73 00 24 24 hoặc (84-4) 3512 1806 - Fax: (84-4) 3512 1804. VPĐD: Tầng 5 – Toà nhà Hải Âu - 39B Trường Sơn, P2, Q.Tân Bình, TP.Hồ Chí Minh. Tel: (84-8) 73 00 24 24 hoặc (84-8) 3848 9845 - Fax: (84-8) 3848 6519.
Giấy phép số: 351/GP-TTĐT ngày cấp 5/2/2015. SỞ THÔNG TIN VÀ TRUYỀN THÔNG TP HÀ NỘI. Chịu trách nhiệm trang tin: Nguyễn Thị Hồng Yến
HOTLINE: 0903 288 624

Coi thêm ở :
Mang thai thang thu 6: Những thông tin cần biết cho mẹ

Ba câu chuyện ý nghĩa đầu năm

Không có cụm từ nào tai hại cho bằng ba chữ "Giết – thời – gian". 

***

ba-cau-chuyen-y-nghia-dau-nam

Câu chuyện 1: THỜI GIAN

Một kỹ sư đã tính được rằng với một thanh sắt nặng 5kg, chúng ta có thể làm được một trong các việc sau đây:

Nếu làm đinh sẽ bán được 10 USD.

Nếu làm kim may sẽ bán được 300 USD.

Còn nếu dùng làm những cái lò xo đồng hồ sẽ đem lại 25.000 USD

Mỗi ngày đều cho chúng ta 24h bằng nhau, còn sử dụng những nguyên liệu đó như thế nào, dùng chúng để làm gì là tùy thuộc chúng ta. Thời gian là một trong những thứ hiếm hoi duy nhất mà khi đã mất rồi chúng ta không thể nào tìm lại được. Tiền bạc mất đi có thể tìm lại được. Ngay cả sức khỏe nếu mất đi cũng có khả năng phục hồi được. Nhưng thời gian sẽ không bao giờ quay bước trở lại.

Bài học: Không có cụm từ nào tai hại cho bằng ba chữ "Giết – thời – gian". Nhiều người tìm những thú vui, tìm những việc làm để chỉ mong giết thời gian. Thật ra chúng ta được ban cho thời gian để sử dụng chứ không phải để giết chúng.

Câu chuyện 2: MUỐN THÀNH CÔNG, HÃY BIẾN ĐIỀU ĐÓ TRỞ THÀNH LỰA CHỌN DUY NHẤT

Năm 210 trước Công Nguyên, tướng nước Sở là Hạng Võ đưa quân vượt sông Dương Tử để đánh đại quân Tần. Khi đêm xuống, quân Hạng Võ đóng trại nghỉ trên bờ sông. Khi thức dậy, họ hoảng hốt khi thấy thuyền của mình đều bốc cháy. Họ ráo riết truy lùng thủ phạm đã đốt thuyền, nhưng sau đó họ phát hiện ra chính Hạng Võ đã đốt toàn bộ thuyền bè và ông còn ra lệnh đập vỡ hết nồi niêu.

Hạng Võ giải thích với binh lính rằng khi không có nồi niêu, không có thuyền bè, họ sẽ không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc chiến đấu tới cùng để giành chiến thắng hoặc bỏ mạng. Việc làm trên tạo ra một hiệu ứng tinh thần to lớn đối với binh lính của ông: họ giương cao giáo mác, cung tên, tấn công kịch liệt vào kẻ thù, giành chiến thắng năm trận liên tiếp và tiêu diệt gọn đại quân nhà Tần.

Bài học: Khi bạn đủ dũng cảm để đi đến trạng thái không còn đường lùi, bạn sẽ đủ dũng khí để thành công.

Câu chuyện thứ 3: CHỈ CÓ NGƯỜI NÀO DÁM ƯỚC MƠ MỚI CÓ THỂ BIẾN ƯỚC MƠ THÀNH HIỆN THỰC

Có một chàng trai năm 21 tuổi làm ăn thất bại, năm 22 tuổi tranh chức nghị viện thất bại, năm 24 tuổi việc làm ăn thất bại, năm 26 tuổi, người yêu qua đời, năm 27 tuổi, từng cảm thấy tuyệt vọng với cuộc sống. Năm 34 tuổi, cạnh tranh chức nghị viên lại thất bại, năm 36 tuổi, vẫn là cạnh tranh chức nghị viện thất bại, năm 45 tuổi vẫn thất bại, năm 47 tuổi ứng tuyển phó tổng thống không trúng cử, năm 49 tuổi, lại không trúng cử, năm 52 tuổi, trúng cử chức vị tổng thống Mỹ nhiệm kỳ 16.

Người đàn ông này chính là Lincoln, bởi vì ông ta tin tưởng vững chắc rằng chỉ là Thượng Đế đang lùi lại chứ không phải là cự tuyệt lời thỉnh cầu của ông. Cho nên, ông luôn luôn nỗ lực kiên trì hết mình và cuối cùng ông đã thành công.

Bài học: Có thể cho phép một người thất bại nhiều lần, thậm chí thất bại nhiều lần ở cùng một việc, nhưng không cho phép vì nhiều lần thất bại ở cùng một việc mà từ bỏ việc đó. Vì vậy, chỉ có người kiên trì với ước mơ của mình mới có cơ hội biến nó thành hiện thực.

Sưu tầm


http://ift.tt/2pTlOzv

Tham khảo bài nguyên mẫu tại đây :
Ba câu chuyện ý nghĩa đầu năm

Con ma cuối sách

Thắng là một người gan dạ, dù anh có xem truyện ma hay phim ma giữa đêm khuya thì anh cũng không sợ.

Một hôm anh nghe nói ở Củ Chi có một nhà sách mà trong đó có 1 quyển sách ma quái mà ai cũng không dám đọ. Tính tò mò nổi lên, Thắng tót lên chiếc SH và lên đường ra Củ Chi.

***

con-ma-cuoi-sach

Theo lời chỉ dẫn, cuối cùng anh cũng đến nơi, đó là một nhà sách cũ kĩ (gần cả trăm năm rùi đấy). Thắng tiến vào trong, chủ cửa tiệm là một ông lão khoảng 80 tuổi, râu tóc bạc phơ, quần áo xộc xệch trông rất tội nghiệp.

Thấy vậy Thắng liền hỏi - “Ông ơi, cháu nghe nói ở đây có quyển sách ma quái phải không ông? Nếu có thì ông cho cháu thuê nhé?”

Ông lão đáp: - “Có đấy, nó nằm ở kệ số 6, hàng thứ 6 và là quyển thứ 6 từ phải sang trái, nhưng quyển này hiếm lắm ông không cho thuê đâu, chỉ bán thui”

Thắng tiếp lời: - “Thế ông bán bao nhiêu?”

Ông lão trả lời: - “Tính rẻ cháu 25 triệu thui”

Thắng hoảng hốt: - “Sao đắt thế ông?”

Ông lão: - “Sách quý mà cháu, nó có từ thời ông cố nội của ông đấy!”

Thắng nghĩ: “chết ùi, vội quá có đem theo xu nào đâu, mà đã đến đây rồi chả lẽ về tay không," liền vội nói: “hay là cháu cầm cho ông con SH này nhé cháu mới mua lại tháng trước giá 30 triệu”

Ông lão: “Ờ, vậy cũng được nhưng cháu phải nhớ rằng mỗi ngày chỉ được đọc một trang thui nhé và đừng bao giờ đọc trang cuối nhé, sẽ chết ngay đó”

Thắng nghĩ: ”Tôi mà ko chết thì tôi tới phá quán ông nhé ông già” và vội vã đón xe về nhà ngay trong ngày.

Tối hôm ấy, chỉ trog vòng nửa tiếng Thắng đã đọc xong quyển sách ma quái ấy nhưng khi đọc đến trang cuối cùng thì bất ngờ Thắng rú lên một tiếng rồi lăn ra chết.

Khi cảnh sát đến điều tra khám xác, thì bất ngờ 1 làn gió thổi qua lật từng trang sách, đến trang cuối cùng thì hỡi ơi. Giá quyển sách có 2.500đ.

CHUYẾN NÀY LỖ TO ÙI!!! .....

Tham khảo bài nguyên mẫu tại đây :
Con ma cuối sách

Video Lam Dep | Hướng dẫn làm đẹp qua video clip

image

© Copyright 2004-2013 EVA.VN, all rights reserved. Sử dụng phần mềm EVA OCM 5.1. Cơ quan chủ quản: Công ty Cổ phần Quảng cáo Trực tuyến 24H. Trụ sở: Tầng 12, Tòa nhà Geleximco, 36 Hoàng Cầu, Phường Ô Chợ Dừa, Quận Đống Đa, TP Hà Nội. Tel: (84-4) 73 00 24 24 hoặc (84-4) 3512 1806 - Fax: (84-4) 3512 1804. VPĐD: Tầng 5 – Toà nhà Hải Âu - 39B Trường Sơn, P2, Q.Tân Bình, TP.Hồ Chí Minh. Tel: (84-8) 73 00 24 24 hoặc (84-8) 3848 9845 - Fax: (84-8) 3848 6519.
Giấy phép số: 351/GP-TTĐT ngày cấp 5/2/2015. SỞ THÔNG TIN VÀ TRUYỀN THÔNG TP HÀ NỘI. Chịu trách nhiệm trang tin: Nguyễn Thị Hồng Yến
HOTLINE: 0903 288 624

Coi bài nguyên văn tại :
Video Lam Dep | Hướng dẫn làm đẹp qua video clip

Hôm nay là ngày Lễ độc thân, các “Thánh ế“ đã biết điều này chưa?

Ngày Valentine đen (14/4) là ngày những người độc thân cùng mặc đồ màu đen và tụ tập ăn mừng.

Tất cả chúng ta đều biết đến ngày Lễ Tình yêu Valentine 14/2, ai "giỏi" hơn nữa thì nhớ tới ngày Lễ đáp lời Valentine trắng 14/3. Tuy nhiên, ít ai biết rằng, còn có thêm một ngày Valentine nữa mang tên Valentine đen - hay còn gọi là Ngày lễ độc thân.

hom nay la ngay le doc than, cac "thanh e" da biet dieu nay chua? - 1

Valentine đen được khởi xướng bởi các bạn trẻ Hàn Quốc. Ai nói rằng độc thân là cô đơn và buồn chán? Ế đơn giản chỉ là một sự lựa chọn. 

Vào ngày này, những người cô đơn, chưa có đôi có cặp sẽ cùng mặc đồ màu đen và rủ nhau tụ tập. Họ cùng ăn món mì Jachang truyền thống của Hàn Quốc (một dạng mì lạnh được ăn cùng với nước sốt đậu đen) và trò chuyện, nhảy múa ăn mừng trong những bữa tiệc sôi động, tôn vinh chủ nghĩa độc thân.

Vào ngày này ở Hàn Quốc, bạn có thể thấy rất nhiều người trẻ mặc đồ màu đen, đi giày đen, phụ kiện đen vui vẻ đi trên đường phố cùng nhau. Thậm chí, doanh số bán cà phê đen trong ngày Valentine đen 14/4 này cũng tăng vọt khó ngờ. Người độc thân có thể tự mua socola đen hoặc các món quà để tặng cho bản thân.

Nhờ ngày Valentine đen này, cũng đã có không ít người tìm được một nửa của mình trong những bữa tiệc dành cho hội độc thân. 

hom nay la ngay le doc than, cac "thanh e" da biet dieu nay chua? - 2

Vậy còn chờ gì nữa mà không nhấc máy gọi ngay cho hội độc thân của mình chuẩn bị trang phục đen để tối nay bắt đầu một bữa tiệc tưng bừng. Ảnh: iFact.

hom nay la ngay le doc than, cac "thanh e" da biet dieu nay chua? - 3
Theo Hạ Mây (Khám Phá)

Coi thêm ở :
Hôm nay là ngày Lễ độc thân, các “Thánh ế“ đã biết điều này chưa?

Mưa chiều long lanh

Tôi chẳng dám gọi cho Tuấn, biết nói với nó điều gì đây, tình bạn và tình yêu là hai thứ khó phân xử nhất trên cuộc đời. 

***

Mình đã thành cây của đất này. Sài Gòn tháng sáu ủ con người ta cho đến ngột ngạt. Và khi không khí như đặc quánh đến nghẹt thở thì trời ầm ào sấm dội mang đến những cơn mưa. Mưa vắt qua những khối nhà, lấp đầy những kẽ tường nở toác vì khô hạn. Hàng rong nhìn mưa, tạp hóa nhìn mưa, trẻ con nhìn mưa, sinh viên nhìn mưa, vui như hội. Chờ cho mưa thấm, người người ào ra phố và bắt đầu vào vụ kẹt xe chiều như thường lệ. Tôi lại nhớ em mỗi chiều mưa.

mua-chieu-long-lanh

Tôi vẫn phải loay hoay với những phần cuối của đồ án tốt nghiệp. Sau khi kết thúc, tôi sẽ rời bỏ thành phố này. Những kỉ niệm vụn vặt có làm tôi nôn nao thì cũng đến lúc dằn lòng dẹp chúng sang một bên. Sau những cơn mưa đầu tiên, một sớm mai tỉnh dậy mới thấy sự kì diệu mà thiên nhiên đã tạo dựng cho cuộc sống ở nơi này. Những mảng trời trơ trọi hôm nào, chỉ mới sau vài ngày đã xanh mướt mát. Và những loài cây lớn bé như chỉ chờ đợi hết cơn khát là vội vã vươn lên. Mảnh đất này thật kỳ lạ, đến khi sắp rời xa tôi mới chợt nhận ra nó vẫn là một khoảng bí mật. Lẫn vào trong sự đẹp xinh của tấp nập, của ồn ào là sự dung dị và giản đơn đến không ngờ. Hệt như em.

Tuấn lên ở lại với tôi một ngày. Buổi tối, tôi rủ nó nhậu. Nó ngồi đó. Mái tóc đen lốm đốm bạc, gương mặt phẳng lặng như bóng tối. Hơi thở thổn thức hòa vào từng làn khói thuốc như những uẩt khúc nhỏ giọt ăn sâu và ẩn mình vào lòng đất. Hai ba lon thôi. Ở đây hay về quê cũng vậy, hai chúng tôi thường ngồi lại với nhau cập kè hai ba lon là khơi ra hết mọi chuyện. Một câu chuyện rất cũ. Hai năm rồi, phải, cũng phải đến hai năm rồi tôi mới chợt nhớ lại hay chính tôi cố tình bỏ quên.

Một ngày mùa hè nào đó, em bước vào cuộc đời hai chúng tôi. Tuấn yêu em cuồng dại. Không phải vì những hiểu lầm trong một mối quan hệ tay ba như người ta thêu dệt, tôi rời quê lên Sài Gòn, đơn giản để Tuấn và em bắt đầu ở một nơi không có sự dằn vặt. Sài Gòn xô bồ đến nỗi có thể chôn vùi mọi thứ thế nhưng sao nó nhỏ bé quá. Em gặp tôi vào một chiều mưa. Em đứng đợi trước cửa phòng trọ tôi. Thân hình ướt sũng, em khóc. Thấy em tôi như ngạt thở trước một trận dông dài. Vì đôi ba mảnh buồn riêng, chẳng phải tôi đã mong chờ cơn mưa đầu tiên của mùa hè là thế. Cái cảm giác cả người tê tái đi vì lạnh, lúc ấy nghĩ sao mình hư đốn, không đủ can đảm bỏ đi. Tự dưng trong thoáng chốc tôi thèm được yêu thương, được ai đó chia sẻ, dìu dắt nhau đi trên con đường đời ngổn ngang mà vì một nỗi đam mê trong những cô đơn nào đó tôi đã lầm lỡ đánh mất tình bạn và lòng tự trọng bấy lâu.

Ngày hôm sau, em bỏ đi. Tôi chẳng dám gọi cho Tuấn, biết nói với nó điều gì đây, tình bạn và tình yêu là hai thứ khó phân xử nhất trên cuộc đời. Mùa hạ dường như đã về theo từng phím gió cứ hoài hát lời phiêu lãng theo những cơn mưa mùa hè ướt mềm vai phố. Mùa hạ tìm về bóng mưa bằng những câu chuyện kể chưa hồi kết thúc, khao khát những gì vụng dại nhất để rồi cậu bé trong tôi và Tuấn quẳng đi đôi đép nhỏ, cùng chạy trên con đường phía cuối mặt trời, gom góp vài yêu thương ngắn ngủi tuổi thanh xuân.


http://ift.tt/2pptgpc

Coi thêm ở :
Mưa chiều long lanh

Thứ Bảy, 22 tháng 4, 2017

Bất thường, cụ ông ngoài 70 tuổi cứ ốm là nghiện tình dục

Dù ốm nằm viện nhưng cụ ông ngoài 70 tuổi vẫn đi tìm bà giúp việc để đòi hỏi thỏa mãn.

Một trong những thứ nghiện hiện nay đã được đề cập nhiều trong xã hội đó là nghiện tình dục. Đây được coi là một trong những bệnh rối loạn tâm thần. Trên thực tế, có nhiều người bị rối loạn tâm thần mà bản thân họ không hề nhận ra. Có người bị rối loạn cảm xúc dẫn đến nghiện tình dục.

Ngày 14/4, có mặt tại Viện Sức khỏe Tâm thần, phóng viên được Thạc sĩ, Bác sĩ Lê Thị Thu Hà, Trưởng phòng Phòng Điều trị Nghiện chất kể về trường hợp một cụ ông nghiện tình dục nhưng rất bất thường.

Bác sĩ Hà kể: “Cụ Nguyễn Văn H. đã mất vợ. Cụ H. bị rối loạn cảm xúc, nghiện tình dục trong lúc ốm đau. Khi khỏe, cụ không “đòi hỏi” bao giờ.  Hễ khi ốm là cụ lại nhu cầu cao độ. Dù ốm nằm viện nhưng cụ vẫn đi tìm bà giúp việc để đòi hỏi thỏa mãn. Dù trong phòng bệnh có 2 bệnh nhân nữ khác, nhưng cụ H vẫn không hề để ý đến người xung quanh. Cuối cùng bà giúp việc sợ quá phải nghỉ việc. Sau đó, gia đình cụ H. lại thuê một bà giúp việc khác. Tuy vậy, cụ H vẫn có hành vi tương tự, sờ lần, sờ mò trong những lúc ốm để thỏa mãn nhu cầu”.

bat thuong, cu ong ngoai 70 tuoi cu om la nghien tinh duc - 1

Cụ ông bị rối loạn cảm xúc, cứ ốm là đòi hỏi thỏa mãn nhu cầu. 

Phân tích về trường hợp này, bác sĩ Hà cho biết, cụ H bị rối loạn cảm xúc, có biểu hiện của rối loạn tâm thần. Những người có hành vi này sẽ không bao giờ quan tâm đến sự có mặt của những  người xung quanh.

“Họ chỉ muốn thỏa mãn nhu cầu, thậm chí họ hưng phấn quá và thực hiện hành vi ở ngoài đường. Đây chính là bệnh buộc phải đến viện tâm thần khám và điều trị”, bác sĩ Hà nói.

Trưởng phòng Phòng Điều trị Nghiện chất cho biết, trường hợp này rất hiếm gặp. Do lúc bị ốm, quá hưng cảm nên gây ra tình trạng rối loạn tại não bộ, dẫn tới sự bất ổn về tinh thần. 

Bệnh mang tính chu kỳ tức là người bệnh có thể chuyển từ cảm xúc hưng phấn vui vẻ tột độ, ham muốn cao đột biến sang cảm xúc ức chế trầm cảm và ngược lại một cách nhanh chóng.

Cũng theo bác sĩ, đây cũng là một căn bệnh và bản thân người nghiện tình dục cũng rất khổ sở, dằn vặt, bứt rứt, khó chia sẻ với mọi người. Ban đầu, người nghiện tình dục thường không nhận ra mình mắc bệnh, bởi họ thường nhầm lẫn giữa ham muốn tình dục cao.

Ngoài ra, các chuyên gia cũng lưu ý cần phân biệt nghiện tình dục với một số chứng cuồng dâm ở cả nam và nữ và một số người khi có quan hệ ngoại tình lầm tưởng mình bị nghiện tình dục.

Trong một số bệnh lí tâm thần cũng gây tình trạng đòi hỏi tình dục tăng như trong giai đoạn hưng cảm của bệnh rối loạn cảm xúc lưỡng cực, rối loạn ám ảnh cưỡng bức… Khi các rối loạn tâm thần này được điều trị thì những đòi hỏi về tình dục thái quá cũng hết.

Theo Diệu Thu (Dân Việt)

Coi thêm ở :
Bất thường, cụ ông ngoài 70 tuổi cứ ốm là nghiện tình dục

Cách Trị Mụn | Trị mụn nhanh, hiệu quả nhất trong 2 ngày

image

© Copyright 2004-2013 EVA.VN, all rights reserved. Sử dụng phần mềm EVA OCM 5.1. Cơ quan chủ quản: Công ty Cổ phần Quảng cáo Trực tuyến 24H. Trụ sở: Tầng 12, Tòa nhà Geleximco, 36 Hoàng Cầu, Phường Ô Chợ Dừa, Quận Đống Đa, TP Hà Nội. Tel: (84-4) 73 00 24 24 hoặc (84-4) 3512 1806 - Fax: (84-4) 3512 1804. VPĐD: Tầng 5 – Toà nhà Hải Âu - 39B Trường Sơn, P2, Q.Tân Bình, TP.Hồ Chí Minh. Tel: (84-8) 73 00 24 24 hoặc (84-8) 3848 9845 - Fax: (84-8) 3848 6519.
Giấy phép số: 351/GP-TTĐT ngày cấp 5/2/2015. SỞ THÔNG TIN VÀ TRUYỀN THÔNG TP HÀ NỘI. Chịu trách nhiệm trang tin: Nguyễn Thị Hồng Yến
HOTLINE: 0903 288 624

Coi bài nguyên văn tại :
Cách Trị Mụn | Trị mụn nhanh, hiệu quả nhất trong 2 ngày

Viết cho nỗi chênh vênh bất chợt…

Viết cho nỗi chênh vênh bất chợt

...thoáng qua tim mình

Tôi chẳng biết gọi tên cảm xúc kỳ lạ này là gì, thôi đành mượn tạm từ 'chênh vênh' của Lê Cát Trọng Lý để viết cho cảm xúc bất chợt ào đến này. Cái cảm xúc không vui, cũng chẳng buồn, lại không phải nuối tiếc nhớ nhung, có hoài niệm một chút, chênh chao một chút, nặng lòng một chút, cả chua chát nữa. Quá mức kỳ lạ phải không?

***

viet-cho-noi-chenh-venh-bat-chot

Tuổi trẻ, tôi dùng thời gian và nhiệt huyết làm những thứ mình muốn, đi đến những nơi khiến mình vui, học hỏi những điều mình cho là thú vị, tôi sống vội vã và hết mình. Tôi gặp gỡ nhiều người, tốt xấu đan xen, yêu ghét rõ ràng. Họ đến trong cuộc đời tôi, mang cho tôi nhiều trải nghiệm, cũng giúp tôi trưởng thành. Là một người con gái nhạy cảm, tôi cứ nghĩ mình sẽ chẳng thể nào quên được họ, không phải bởi chúng tôi quá mức gắn bó, cũng không phải chúng tôi đã trở thành người quan trọng trong cuộc sống của nhau, mà là bởi vì, chúng tôi...chí ít cũng một đôi lần giao cảm, ở thời điểm đó, khoảnh khắc đó, chúng tôi đã dành cho nhau thứ tình cảm đáng trân quý gọi là...yêu thương.

Ấy vậy mà, ngày qua ngày, nhịp sống bận rộn của thành phố đông đúc này cuốn tôi đi. Tôi có nhiều việc phải làm, phải làm và phải làm. Tôi dần lãng quên những con người đã tô điểm sắc màu cho bức tranh cuộc sống của tôi. Bức tranh đó trở nên nhạt nhoà, còn tôi thì vô cảm. Tôi chòng chành trong con tàu đơn độc, rối rắm giữa chuyện nhớ và quên.

Tuổi 22 của tôi, có những khoảnh khắc xao lòng đến lạ như thế đấy!

***

Việc trưởng thành, không ai hiểu rõ bằng chính bản thân người trải nghiệm. Dù đôi khi ở lưng chừng tuổi hai mươi, bạn vẫn thấy mình sao mà trẻ dại, nhưng nghiêm túc mà nói bạn cảm nhận được mình lớn lên (và già đi) qua mỗi ngày phải không?

Tôi cũng thường như thế, cố đánh lạc suy nghĩ rằng mình nên (và phải) lớn lên theo nhịp thời gian, hành động như vẫn còn là một đứa con gái bé bỏng của bố mẹ, bày những trò đùa ngốc xít với chị hai và chẳng bao giờ chịu nghiêm túc khi nói chuyện cùng bạn bè. Tôi luôn cảm thấy mình chẳng có gì phải vội, và rằng cái chuyện mình đang lớn lên mỗi ngày thật khó lòng chấp nhận. Buồn cười phải không? Tôi cũng chẳng biết nữa, chỉ là bỗng dưng thấy sợ vậy thôi. Trưởng thành luôn đi kèm với trách nhiệm.

Dạo này tôi thường hay tự so sánh mình với cô gái đã-từng-là-tôi cách đây bốn năm- lúc vừa thi đỗ Đại học. Chiều cao vẫn thế, cân nặng không đổi, tính cách vẫn dở dở ương ương và vẫn giữ những thói quen kỳ quặc. Tôi vẫn là chính tôi đấy, không phải vậy sao? Tôi cười gằn và phát hiện ra, dù bằng những lý lẽ đó tôi có thể thuyết phục được mọi người, nhưng tôi vẫn chẳng cách nào tự thuyết phục chính bản thân mình. Tôi biết rõ mình không còn là cô gái mười tám của bốn năm về trước, tôi trưởng thành hơn cô ấy, tôi suy nghĩ nhiều hơn cô ấy, tôi có nhiều việc phải làm hơn cô ấy và phải gánh nhiều trách nhiệm hơn cô ấy; những thói quen và tính cách lạ lùng ấy, không phải là vẫn còn, mà là tôi cố chấp muốn giữ. Con người ta nhiều lúc tự cho mình khôn ngoan và mánh khoé, rốt cuộc cũng chẳng thể lừa nổi thâm tâm mình. Điều đó thật nực cười, mà cũng thật đau đớn.

Tuổi 22 của tôi chao đảo như cánh hải âu đơn độc giữa biển vì những suy nghĩ có đôi chút kỳ lạ như thế!

***

Bỗng dưng tôi muốn về nhà.

Tôi đang ở thành phố cách nhà mình hơn nửa đường đất nước. Ở đây có tự do, nơi đó có gia đình.

Dù tuổi còn xanh, chân đi chưa mỏi.

Dù tim vẫn muốn vẫy vùng cho đã những năm tháng thanh xuân.

Dù đôi tay vẫn đủ sức để bay đến những chân trời mới.

Dù...dù...dù...tôi có cho mình hàng nghìn những cái "dù" như thế!

Nhưng ở nơi chốn thân thương đã chứng kiến tôi lớn lên đó, có đôi mắt mẹ cha ngày đêm trông ngóng.

Chỉ một cái "nhưng" ấy thôi cũng đủ khiến bước chân tôi nặng nề.

Tuổi trẻ của tôi là những tháng ngày giằng xé mình giữa việc đi và ở, ném hết tất cả để mà bay hay bỏ hết để trở về.

Ở tuổi 22, tôi phân vân giữa lý tưởng và trách nhiệm như thế đó!

***

Thú thực là đã lâu rồi tôi không cầm bút hoặc đánh bàn phím để viết ra những câu chuyện trong lòng. Cuộc sống này cuốn tôi đi, hoặc tôi chỉ lấy đó làm cái cớ cho sự lười biếng và thay đổi của chính mình.

Khoảng thời gian này tôi bỗng dưng muốn rong chơi đến nhiều nơi, khám phá những vùng đất mới, tự tạo cho mình những trải nhiệm và ghi dấu chút nắng cho tuổi thanh xuân chẳng đến lần thứ hai trong cuộc đời. Tôi tận hưởng tuổi trẻ bằng cách đó. Tôi vương vãi yêu thương khắp những nơi tôi đến, và tự ôm lấy nỗi buồn khi hoài niệm lại chuyến đi. Cuộc sống này là một vòng tuần hoàn. Nói dông nói dài gì đi nữa thì rốt cuộc con người cũng chỉ gói gọn trong bấy nhiêu cảm xúc. Ừ, cũng may là còn có cảm xúc.

Chợt nhớ chợt quên, chấp nhận trưởng thành hay chối bỏ lớn lên, đi và ở, đó là những giây phút chênh vênh nhất của lưng chừng tuổi trẻ!

Tuổi 22 đối với tôi mà nói là một giai đoạn trưởng thành rất đáng nhớ, hẳn vậy rồi!

Tâm Storm


http://ift.tt/2q2MHjI

Coi bài nguyên văn tại :
Viết cho nỗi chênh vênh bất chợt…